Lọc Truyện

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Thậm chí còn có mấy cô gái chạy sang đây đế xem náo nhiệt.
“Bất kê’ anh và Trương Thục Phi có quan hệ gì thì sau này anh cũng nên cách xa cô ấy một chút cho tôi. Nếu không đừng trách tôi không nhắc nhở anh, ở Tản Châu này, ông đây có hơn một trăm cách chơi chết anh đấy!” Trần Hữu đe dọa Lạc Tú.
Anh ta không phái nói ngoa, Trần Hữu thưc sư cỏ không ít
mạng lưới quan hệ ờ Tản Châu. Nếu Trần Hữu thực sự muốn làm gì một người bình thường thì anh ta hoàn toàn có khả năng làm được.
Nếu không kiếp trước Lạc Tú đã không bị anh ta hạ độc thủ.
Nhưng ở kiếp này, Lạc Tú vốn không đặt Trần Hữu vào mát.
“Anh có thế thử xem!” Lạc Tú cũng cười mỉa mai đáp lại.
“Trái lại, tôi cảm thấy rất tò mò. Một thằng nhóc nhà quê không quyền không thế như anh sao lại dám đến đây?” Gã béo được gọi là cậu Lưu nhìn Lạc Tú cười ha hả.
‘Anh phải biết nơi này là Thính Nhã Hiên, không phải là nơi một một tên nông dân quèn vừa không có tiền vừa không có địa vị như anh có thể tới. Anh có biết một ly rượu ở đây giá bao nhiêu không?”
“Cỏ lẽ một tháng tiên lương của anh cũng không mua nối, thế mà anh còn muốn đi vào trong sao?” Cậu Lưu lạnh lùng châm chọc.
“Hơn nữa, dựa vào thân phận loại người như anh cũng xứng sao?”
“Gió chợt thối, sóng nước ao xuân gợn nối.” Lạc Tú lạnh lùng ngắt lời cậu Lưu.
“Có ý gì?” Trần Hữu nghe không hiếu lắm.
“Gió chợt thối, sóng nước ao xuân gợn nối, liên can gì đến khanh?” Một cô gái đứng ngoài hỏng hớt mờ miệng giải thích.
“Ý của anh ta là, mác mớ gì đến anh đó! Ha ha ha.” Một cô gái khác che miệng cười.
Câu nói này khiến cả Trần Hữu lẫn cậu Lưu lập tức không nén được cơn giận.
“Anh xấu như vậy nén đọc nhiều sách hơn mới phải, bằng không đã xấu lại càng thêm xấu.” Lạc Tú hé môi cười khấy một tiếng, lời anh nói khiến những cô gái đứng xung quanh cười càng lớn hơn.
“Mẹ kiếp, bớt đứng đây văn vở với tao đi, mày cho rằng mày là ai?” Cậu Lưu trực tiếp mở miệng mắng.
Thường ngày, anh ta thích tụ tập bên cạnh một đám công tử bột và con ông cháu cha, đã sớm dưỡng thành cái thói khinh người, giờ lại nghe thấy Lạc Tú dám chửi mình, lập tức nổi trận lôi đình.
Nhưng Lạc Tú đã chạy tới cửa, chuấn bị tiến vào.
“Ngăn anh ta lại, một thầng nhà quê như anh ta làm gì có tư cách bước chân vào khách sạn xa hoa sang trọng như vầy?” Trần Hữu cũng mở miệng chỉ trích.
“Anh nói thêm câu nữa thử xem?” Hai mắt Lạc Tú lập tức tối sầm lại.
“Có chuyện gì thế?”
Ngay lúc Lạc Tú chuấn bị nối giận, người phụ trách quản lý bên phía khách sạn cuối cùng cũng tới.
“Quản lí Lý, thằng nhóc nhà nghèo này muốn lẻn vào.” Cậu Lưu vừa cười khinh khỉnh, vừa chỉ tay vào mặt Lạc Tú, anh ta biết kịch hay sắp chiếu rồi.
Quản lí Lý, bao gồm cả Thính Nhã Hiên đều có chổ dựa cực lớn, cho dù là bọn họ cũng không dám đụng vào, đế xem Lạc Tú làm được trò trống gì?
“Đúng vậy, quản lí Lý, tôi biết anh ta, anh ta chỉ là một thằng nhà quê tới từ nông thôn thôi!” Trần Hữu đứng một bên châm ngòi thổi gió.
“Chắng lẽ người như vậy cũng có tư cách tiến vào đây sao?”
Quản lí Lý liếc mât đánh giá Trân Hữu và cậu Lưu, ông ta biết bối cảnh của hai người họ, không nhiều nhưng cũng chẳng ít, đủ để ông ta biết rằng bản thân không đắc tội nối hai người đó, hơn nữa cũng không dám đắc tội. Kế đó, ông ta nhìn thoáng qua quần áo trên người Lạc Tú, trông chầng có gì là quyền quý, cao sang cả, vì vậy, sau một hồi cân nhắc, ông ta mớ miệng trả lời.
“Hai cậu, trước hết xin hãy bót giận, mời hai người vào, đây là lỗi của chúng tôi, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý là được.”
Sau đó, quản lí Lý nhìn về phía Lạc Tú, lạnh lùng nói với anh.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!