Lọc Truyện

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

“Chỉ là thua một hai lần mà thôi, lần tới sẽ tháng lại cho xem.” “Đại, đại, đại…”
“Ai da…’
“Ván nữa!”
Mấy người này đặt cược cũng lớn, chưa tới ba ván, tiền của mọi người đều đã thua sạch.
“Các vị, tiếp tục chứ?” Người lác xúc xầc nhìn đám người Vương Thông.
“Còn người nào có tiền mặt không?” Vương Thông nhìn mọi người, số tiền mới thắng được của họ đều đã thua sạch, thậm chí ngay cả tiền vốn cũng thua hết.
Mọi người ai nấy bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, không ai có tiền mặt cả.
Trương Định thấy vậy thì rút một tờ chi phiếu ra ném lên bàn, dù sao nhà anh ta cũng có tiền, chút tiền cỏn con như mấy trăm nghìn tệ không đáng bận tâm.
Thế nhưng, Trương Định vừa mới lấy chi phiếu ra, người lắc xúc xắc lập tức mở miệng nói.
“Quy định ở chỗ chúng tôi là chỉ nhận tiền mặt.”
“Các vị có thể vay tiền bên chúng tôi trước.” Người lắc xúc xâc chỉ xấp tiền mặt bên cạnh.
“Cho tôi mượn một trăm nghìn tệ!” Trương Định trực tiếp vung tay, hào phóng vay tiền.
Sau đỏ Vương Thông cũng vay năm trăm nghìn tệ.
Những người còn lại đứng yên một bên, không có đi mượn.
Nhưng trận này, Vương Thông lại tháng.
Những người khác vừa thấy vậy, nhất thời lại không kiềm chế được, bắt đầu mớ miệng vay tiền, dù sao ít nhất thì cũng phải ăn lại được tiền vốn chứ.
Lạc Tú khẽ lâc đầu, mọi người đã bị lừa rồi.
Sau khi chơi thêm vài ván, mọi người mới chợt nhận ra, bản thân không chỉ đã mượn không ít tiền, mà cũng chầng còn may mán như lúc trước, ngay cả Trương Thục Phi cũng mượn hơn năm mươi nghìn tệ, rồi thua sạch.
“Hay là đừng chơi nữa?” Cuối cùng cũng có người tỉnh lại.
“Bỏ đi, không chơi nữa đi.”
“Quý vị xác định mình không chơi nữa chứ?” Người lẳc xúc xắc nhìn đám người Vương Thông.
“Không chơi.” Vương Thông cũng nhận ra có gì đó không đúng.
“Vậy mời quý vị trả nợ, tính tổng lại hết tất cả mọi người thì tổng cộng một trăm tám mươi vạn!”
Mọi người vừa nghe vậy thì hoảng loạn hét lên, bất tri bất giác, mọi người thế mà đã vay nhiều như vậy sao?
Mà Trương Định lại rất hào phóng lấy chi phiếu ra, sau đó mở miệng nói.
“Tôi trá nợ giúp mọi người trước, mai mốt mọi người trá lại cho tôi sau.”
Chỉ là người lầc xúc xầc không thèm nhìn đến tờ chi phiếu mà Trương Định đưa ra, chỉ lạnh lùng mờ miệng nói.
“Tôi đã nói rồi, chỗ chúng tôi chỉ nhận tiền mặt, vừa nãy anh mượn là tiền mặt, nên đương nhiên, lúc trả cũng phải trả tiền mặt cho chúng tôi!”
“Tất nhiên, anh có thế tiếp tục vay tiền, sau khi thắng thì dùng nó trả nợ!” Người lăc xúc xâc lạnh lùng nhìn Trương Định.
Chuyện này khiến mọi người rốt cuộc hiếu ra, nếu tiếp tục vay tiền, chỉ sợ càng mượn sẽ càng nợ nhiều, bởi vì căn bản là không tháng nổi.
“Chúng tôi gọi người đưa tiền tới, hoặc là cử người ra ngoài rút tiền trả cho anh, vậy không phải là được rồi sao?” Lý Tuyết mất hứng mờ miệng cãi lại.
“Các vị muốn gây sự ở đây ư?’ Người lâc xúc xầc lập tức vẫy tay với phía xa, sau đó, vài gã đàn ông cao to hùng hố bước tới.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!