Lọc Truyện

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

“Nhìn không ra đó nha, tư thái cũng thật cao ngạo đó.” Vương Thông nhìn thấy những người khác đều gọi mình là anh Thông, mà Lạc Tú thì lại đứng sang một bèn, đương nhiên là không hài lòng rồi.
Ngay sau khi anh ta vừa dứt lời, biểu cảm của mọi người lập tức thay đổi, một số người lại còn tỏ vẻ hả hê khi thấy Lạc Tú bị nói như vậy. Đây chính là vừa đến đã đác tội với Vương Thông rồi.
Lạc Tú hơi mỉm cười, đã bao nhiêu năm rồi anh chưa bị một đám giun dế xếp hàng khiêu khích hết lần này đến lần khác nhí?
Nhưng dù sao thì hỏm nay cũng là đến ăn cơm, đương nhiên lúc này Vương Thông sẽ không gây phiền phức cho Lạc Tú.
Quả thật Vương Thông kia cũng có bối cảnh hùng hậu, nhưng trong mát Lạc Tú, đó chỉ là một tên côn đồ không ra gì mà thôi.
Vì vậy, Lạc Tú không thèm đế ý đến Vương Thông mà cứ thế bước đi.
“Hừf thật là ngông cuồng, lát nữa tôi xem anh đẹp mặt như thế nào.” Vương Thông khinh thường nói. Đúng là ớ đây anh ta cũng có một ít thế lực, mấy tên côn đồ cũng quen biết với anh ta.
Hơn nữa anh ta ỷ mình biết võ công nên đối phó với một người không có bối cảnh cũng chẳng biết võ công như Lạc Tú chầng phải rất nhẹ nhàng hay sao?
Cho nên Vương Thông quyết định sẽ tìm cơ hội đế dạy dỗ cho tên oât con không biết trời cao đất rộng này một bài học.
Đoàn người lên lầu và yêu cầu một phòng riêng, còn Vương Thông thì tự giới thiệu mình với mọi người bắng giọng điệu khoe khoang và thị uy.
“Cũng không có gì, chỉ là bình thường hay đi lại với anh Bưu mà thôi.”
Khi nhắc đến anh Bưu, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, Hồng Bưu!
Đó là một ông lớn ở Tân Châu. Nhìn bề ngoài, ông ta là một doanh nhân lớn với vô số tài sản, nhưng trong bóng tối lại là ông vua của thế giới ngầm ớ Tân Châu.
Dù nói như thế nào thì cung phải nể mặt ông ta vài phần.
Hai năm trước, tại Tân Châu đă xảy ra một vụ án kinh hoàng, lúc đó bảy người thiệt mạng và hai mươi lăm người bị thương,
tất cả đều do một tay anh Bưu thao túng.
Có thế nói, anh Bưu ở Tân Châu chính là một tay che trời.
Mà thật ra Hải Nguyệt Tiếu Trúc này cũng chắng sạch sẽ gì, trén lầu có một sòng bạc, đương nhiên nơi này cũng thuộc sỏ hữu của Hồng Bưu.
Trong bữa ăn, mọi người đều vây quanh nịnh bợ Vương Thông và Trương Định, không ngừng kính rượu và nói những lời khách sáo.
Còn Lạc Tú thì sao?
Không ai đê’ ý tới anh hết, ngay cả Trương Thục Phi cũng không đế ý tới Lạc Tú, cứ xem anh như là người thừa vậy.
Sau khi ăn xong, Vương Thông đứng dậy và nói.
“Có muốn lên lầu chơi vài ván không?”
“Nhưng anh Thông, chồ đó…”
“À, không sao, chỗ đó là của anh Bưu, tôi quen mà.” Vương Thông đắc ý nói.
Dưới sự thuyết phục cúa Vương Thông, cuối cùng đám người cùng nhau đi lên.
Trẻn lầu chật ních người, đâu đâu cũng là những kẻ đang chơi bài, sát phạt nhau.
Mà xung quanh là mấy tên đàn ỏng lực lưỡng đang đứng canh chừng.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!