Lọc Truyện

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Mà Trương Thục Phi tựa hồ cũng khỏng muốn ngồi ăn cùng Lạc Tú, bị gọi đi rồi, trông cô ta ngược lại có vẻ nhẹ nhõm hơn.
“Thục Phi, lần trước không phải cô nói hôm nay bạn trai cô đến công ty chúng ta sao?” Đối diện là một cô gái nhỏ nhắn xinh xần, toàn thân mặc đồ hiệu, dề nhận thấy là cô ta rất giàu có.
Cô ta là đồng nghiệp kiêm bạn thân của Trương Thục Phi, còn có hai cô gái ngồi bên cạnh. Một cô gái có khí chất tao nhã, một cô xinh đẹp vô song.
Nhưng Trương Thục Phi lại giả vờ như không nghe thấy, tự ăn cơm của mình.
Thành thật mà nói, quả thật cô ta có hơi hối hận khi để Lạc Tú đến làm việc chung với mình. Bởi vì con gái đều có tâm lý so sánh, khi nói ra chắc chần sẽ so sánh với nhau. Điều này cũng khó tránh khỏi cho dù là giữa bạn thân và đồng nghiệp.
Mà với ba người đồng nghiệp trước mặt này, vậy thì càng muốn so sánh rồi.
Nếu như Lạc Tú là phú nhị đại, trong nhà đặc biệt giàu có và quyền thế, thì Trương Thục Phi nhất định bẳng lòng đưa Lạc Tú đến làm quen VỚI mọi người, hoặc là khoe khoang VỚI bên ngoài.
Cho dù không phải phú nhị đại, dù Lạc Tú thuộc loại siêu đẹp trai thì cũng có thế.
Nhưng Lạc Tú không là gì cả, quần áo anh mặc là đồ rẻ tiền, cũng chắng đặc biệt đẹp trai gì, trong nhà lại càng không đặc biệt giàu có. So sánh với bạn trai cúa hai đồng nghiệp trước mắt, Lạc Tú kém quá xa, vì vậy Trương Thục Phi mới xa lánh Lạc Tú trong công ty, thậm chí không muốn giới thiệu cho đồng nghiệp của mình để làm quen, bởi vì cô ta cảm thấy xấu hổ!
“Thục Phi, tôi nghe nói bạn trai của cô là một chàng trai nghèo đến thị trấn nhỉ?” Hồ Mỹ Kim lại ép hỏi.
Rơi vào đường cùng, Trương Thục Phi ậm ừ gật đầu.
“Vậy thì Thục Phi, cô còn ở bẽn cạnh một người như vậy làm gì? Cỏ xem bạn trai của tỏi đi!* Trẽn mặt Hồ Mỹ Kim lộ vẻ khoe
khoang.
Chắng trách Hồ Mỹ Kim nói như vậyf bởi vì đừng thấy Hồ Mỹ Kim vần đang làm việc trong công ty mà lầm. Cô ta tìm được một anh bạn trai thuộc loại siêu giàu, nghe nói gia đình kinh doanh khách sạn, giá trị con người phải đến mấy nghìn vạn tệ. Đảy cũng là vốn liếng khoe khoang của Hồ Mỹ Kim.
Điều quan trọng nhất là, để theo đuổi được Hồ Mỹ Kim, người ta đã trực tiếp đến công ty này, trở thành trường phòng kinh doanh. Đây là điều mà Hồ Mỹ Kim thường xuyên lấy làm khoác lác.
“Mỹ Kim, sao cô có thế nói như vậy được chứ, không thế há mồm ngậm miệng là cứ nhắc đến tiền được đâu.” Lý Tuyết cười nói.
“Nhẳc đến tiền thì có gì sai? Không có tiền lại không đẹp trai, cỏ đừng có nói với tôi là có tấm chân tình đấy chứ? Cũng cùng một đạo lý như khi mua một chiếc điện thoại di động vậy, cấu hình thấp, vẻ ngoài kém, cũng không phải là một thương hiệu lớn, sau đó nhân viên bán hàng còn nói với cô, hy vọng cô mua nó!” Hồ Mỹ Kim vặn lại.
“Cũng đúng đó. Thục Phi, hay là chia tay với anh ta đi? Tôi vừa mới nhìn thoáng qua, cô xem thời đại này còn ai mặc quần tây rẻ tiền như vậy nữa chứ? Trên người chắng có lấy một thứ đồ có giá trị.”
“Đúng đó Thục Phi, anh ta hoàn toàn không xứng với cô. Anh ta với cồ hoàn toàn không phải là người trong cùng một vòng tròn. Một anh chàng nghèo như vậy, cũng là do lòng dạ cô tốt bụng thôi, chứ là tôi thì tôi cũng chầng thèm quan tâm đến anh ta.” Cô gái bên cạnh người tên Lý Tuyết cũng lên tiếng.
Bạn trai của Lý Tuyết là một nam người mẫu trong công ty quảng cáo. Tuy không đặc biệt giàu có nhưng thu nhập của anh ta cũng cực cao, và quan trọng nhất là anh ta cực kỳ đẹp trai.
Đương nhiên, điều này cũng khiến Trương Thục Phi vô cùng ghen tị. Nói cho cùng thì ai mà không thích người vừa đẹp trai lại giàu có chứ?
“Cô ngại thì chúng tôi sẽ giúp cô.”
“Anh chàng đẹp trai, anh lại đây một chút!” Hồ Mỹ Kim đột nhiên đứng dậy lên tiếng gọi Lạc Tú.
Vốn đĩ Lạc Tú đang yên lặng ăn cơm, chợt nghe thấy có người gọi mình, tưởng có chuyện gì nên liền đi qua.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!