Lọc Truyện
- Quý Bạch Thường, ngươi, ngươi nói chuyện!

Vị Ương nấc một cái, đưa tay chỉ vào Cố An:

- Rốt cuộc có muốn trở thành đệ tử thân truyền của bổn cung hay không?

Cố An thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng Vị Ương coi trọng mình chứ.

- Vị Ương cô nương..

Cố An vừa định trả lời, kết quả Vị Ương nghiêng đầu, ngủ thiếp đi, miệng ngây ngô hô.

- Vị Ương cô nương?

Cố An thử đánh thức Vị Ương, nhưng đối phương không có nửa điểm đáp lại.

- Thật sự ngủ rồi.

Thời gian rảnh rỗi Cố An cũng không nhàn rỗi, ngồi thiền tu luyện.

Tam Thanh Sơn và Bình An thành bọn họ khác nhau rất lớn, chỉ riêng mức độ nồng đậm của linh khí đã kém không chỉ một trình độ.

Vị Ương đang ngủ say đột nhiên nheo mắt lại, lén liếc Cố An một cái.

May mắn mình phản ứng nhanh, bằng không liền mất mặt lớn rồi.

Loại thực lực như mình, chỉ cần không muốn say, hoàn toàn có thể dùng linh lực hóa giải cồn, nhưng Vị Ương vừa mới không làm như vậy, nàng nghĩ mình rốt cục đột phá, rượu nhỏ vui tình.

Nhưng nàng quên, tự mình rót một ly.

Hiện tại nàng hoàn toàn không dám mở mắt, cũng không biết sau khi tỉnh sẽ dùng biểu tình gì để đối mặt với Cố An.

Nhắm mắt lại, Vị Ương cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch của mình, chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Ước chừng một canh giờ trôi qua, Vị Ương xoa trán mình, làm bộ như vừa tỉnh rượu.

Cố An cũng mở mắt vào lúc này.

- Vị Ương cô nương, ngươi tỉnh rồi.

Vị Ương liếc mắt nhìn Cố An, gật đầu:

- Vừa mới tu luyện?

- Ừ, ta muốn tăng lên một chút.

Đây là lời nói thật của Cố An, tuy Vị Ương nói mình muốn lắng đọng, nhưng nàng không nói cho mình biết phương pháp lắng đọng.

- Ăn cái gì đi.

Vị Ương hời hợt, đứng dậy nhíu mày.

Mùi rượu trên người mình có chút nặng, cứ như vậy đi ra ngoài bị người khác ngửi thấy cũng không tốt.

- Ngươi xoay người đi.

Cố An không biết Vị Ương muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người.

Vị Ương giơ tay lên, một đạo quang mang ngăn ở trước mặt mình, tiếp theo là một trận âm thanh sột soạt.

Sau khi thay quần áo xong, Vị Ương gỡ bỏ quang tường.

Một thân trường bào trắng nõn khoác lên người, Vị Ương tóc dài buộc thành đuôi ngựa:

- Đi.

Trong phòng bếp Tam Thanh Sơn có mấy tiểu nhị, giờ phút này đang trò chuyện, hoàn toàn không nhận ra Vị Ương đến.

- An sư huynh, ngươi cùng tiểu Khả sư muội khi nào tiến tới?

- Đừng nói bậy a, ta cùng tiểu Khả sư muội thanh bạch.

- A a a, thanh bạch sinh năm cái đúng không?

Cố An ở phía sau nghe được khóe miệng co rút.

Xem ra tiên nhân cũng có dục vọng thế tục.

- An Khánh.

Vị Ương mở miệng:

- Giúp ta lấy một ít thức ăn.

Ba người nói chuyện phiếm cả người run lên, cứng ngắc xoay người lại.

- Vị Ương sư tỷ..

An Khánh ở giữa vẻ mặt xấu hổ:

- Vừa rồi chúng ta chỉ..

- Không cần nhiều lời.

Vị Ương giơ tay cắt ngang lời An Khánh:

- Tống Khả Khả năm nay mười sáu tuổi, thiếu nữ hàm xuân vừa mới lớn, nàng không hiểu chuyện, ngươi hiểu không?

- Sư tỷ, lần này thật ự nghiêm túc.

An Khánh nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt thành thật nói.

- Lần trước, lần trước, lần trước ngươi đều nói như vậy, quên đi, ta tự lấy đồ đi.

- Sư tỷ đừng a, ta tới ta tới.

An Khánh tranh nhau bưng cho Vị Ương vài món ăn:

- Sư tỷ, ngươi từ từ ăn.

Liếc mắt nhìn An Khánh, Vị Ương mang theo đồ ăn rời khỏi bếp phòng.

Sau khi đi ra ngoài, Vị Ương mới mở miệng nói:

- An Khánh, bảy năm trước tiến vào Tam Thanh Sơn, năm nay hai mươi mốt tuổi, thiên phú dị bẩm, thiên tài chân chính của Tam Thanh Sơn, nhưng mà so với ta còn kém một chút.

Nói xong câu cuối cùng, Vị Ương cố ý vô tình ưỡn ngực, dù sao kém chính là ức điểm.

- Tống Khả Khả, tiểu Khả sư muội trong miệng hắn, mới vào núi Tam Thanh một năm rưỡi, tháng trước vừa tròn mười sáu, thực lực mạnh hơn ngươi.

Cố An gật đầu, hắn biết lời Vị Ương chân chính muốn nói còn ở phía sau.

- Biết vì sao An Khánh thiên tài như vậy lại được phân đến bếp phòng không?

- Phòng bếp có thể mở bếp nhỏ, ăn vụng đồ ăn?

Khóe miệng Vị Ương giật giật, quay đầu nhìn Cố An.

Nàng còn tưởng Cố An đang nói đùa, nhưng vẻ mặt của hắn, hình như là đang nghiêm túc trả lời vấn đề này của mình..

- Nơi ta ở là ngọn núi chính, cách nơi này rất xa, nguyên bản An Khánh chính là đệ tử ở ngọn núi chính, nhưng có chút mâu thuẫn với sư muội đời trước, thiếu chút nữa gây ra tai nạn chết người, liền để ở đây.

Mạng người? Loại mạng người nào? Cố An đột nhiên trở nên tò mò.

- Trên ngọn núi chính có một tổ phản khánh, tất cả đều là tiền nhiệm của An Khánh.

Cố An: -.. -

- Vậy những nam đệ tử khác được phân đến bếp phòng, cũng là bởi vì..

Vị Ương nhẹ nhàng gật đầu, không giải thích thêm gì.

- Nếu ngươi đến núi Tam Thanh, có giống bọn họ không?

Cố An ngẩn ra, cau mày nhìn Vị Ương.

Vị Ương dừng bước, quay đầu nhìn về phía Cố An:

- Có nguyện ý từ bỏ cuộc sống phàm nhân, đến núi Tam Thanh không?

- Làm đệ tử thân truyền ngươi?

- Không, ngươi còn chưa có tư cách đó, chỉ là một đệ tử bình thường, ngươi tu luyện ở núi Tam Thanh mấy ngày, cũng cảm giác được, linh khí của núi Tam Thanh nồng đậm hơn rất nhiều so với phàm giới, vào ngày này, có thể so với phàm giới một tháng.

Sau khi nói xong, hai người đều trầm mặc một hồi lâu, Cho đến khi có hai vị đệ tử từ bên cạnh đi tới, hành lễ với Vị Ương.

- Vị Ương sư tỷ.

Thanh âm bên ngoài làm Vị Ương phục hồi tinh thần.

Đối với hai vị đệ tử kia gật đầu, Vị Ương bước chân, bay vọt lên không trung, chỉ một hồi liền về tới phòng.

Cố An cũng đi theo phía sau, ngồi xuống bên cạnh Vị Ương.

- Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, trước tiên ăn đi.

Bới hai chén cơm, một bữa trưa yên tĩnh đến đáng sợ.

Thức ăn ở núi Tam Thanh và thành Bình An cũng có sự khác biệt rất lớn, đồ ăn vừa vào miệng đã tan, tuy rằng không có mùi vị gì, nhưng Cố An cảm thấy bụng dưới ấm áp.

- Núi Tam Thanh linh khí nồng đậm, nguyên liệu nấu ăn trồng ra cũng khác với Phàm giới.

Vị Ương giải thích sự hoang mang của Cố An:

- Nói cách khác, ngươi ở núi Tam Thanh cho dù chỉ ăn cơm, ngủ cũng còn hơn tu luyện ở Phàm giới.

- Đa tạ ý tốt của Vị Ương cô nương.

Cố An buông đũa xuống:

- Nhưng ta có nương tử, nếu ta tới núi Tam Thanh, nương tử trong nhà sợ là phải uống gió tây bắc rồi.

- Ngươi có nương tử? Thành thân bao lâu rồi?

- Một năm rồi.

- A, vậy ngươi bỏ lỡ một cơ hội tốt, dương khí phá thân, tu luyện cũng đi không xa.

Vị Ương gắp miếng thịt nát, chẳng biết tại sao, động tác nhai nuốt kia khiến Cố An căng thẳng, giống như Vị Ương cắn chính mình.

[Tiến độ tu luyện Đông Hải Kiếm: 45%, có thể trở về.]

Cứu tinh hàng lâm, Cố An ôm quyền:

- Vị Ương cô nương, hôm nay ta đi trước.

Thấy đối phương khẽ gật đầu, Cố An về tới thành Bình An.

Hôm nay hấp thu linh khí Vị Ương lúc đột phá lưu lại, hơn nữa vừa rồi một bữa cơm, lại có thể tăng lên nhiều như vậy.

Cố An còn tưởng rằng ít nhất phải đợi đến tối mới có thể trở về.

- Tướng công, ăn cơm thôi!

Vừa trở về, Cố An đã nghe thấy giọng nói hoạt bát của Tô Mị Nhi.

Bà nương hoàn mỹ, người ngưu bức cũng đẹp, đây vẫn là vị trí của Tô Mị Nhi trong lòng Cố An.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!