Edit: Tagoon
Tin tức về bộ lạc Đại Hùng rất nhanh đã được Mã Tiếu báo cho Hổ Thiên.
So với mớ tin tức lung tung rối loạn trước kia của Miêu Hoả, vẫn là tin tức Mã Tiếu cung cấp càng đáng tin cậy hơn.
Cũng đúng, nếu bộ lạc Đại Hùng thật sự rất mạnh, lúc ấy chỉ cần trực tiếp giết chết đám người Hổ Khiêu là được, nào cần phải giả bộ chạy trốn trước rồi lại trở về mai phục giết người?
Còn cả khủng long bọn họ đuổi tới nữa......
Chỉ cần nghĩ đến bọn họ lãng phí thảo dược trân quý, gian nan cực khổ đuổi khủng long tới, vậy mà cuối cùng lại trở thành đồ ăn trong đĩa của bộ lạc Đại Hùng, tâm tình Hổ Thiên liền không tài nào khá lên nổi.
"Chọn ra 300 người, cùng ta đến bộ lạc Đại Hùng!" Hổ Thiên hô.
"Vâng!" Mã Tiếu gần đây vẫn luôn tiêu chảy đáp —— Miếng thịt thối bộ lạc Đại Hùng cho gã ăn nhất định có vấn đề, gã đã bị tào tháo rượt đến nỗi cúc hoa giờ vẫn còn đau!
Bộ lạc Cự Hổ không tính nô lệ, chỉ riêng tộc nhân đã có hai nghìn người, mà trong đó một nghìn người sức chiến đấu không tồi.
Nhưng mỗi khi đi tấn công bộ lạc khác, Hổ Thiên không có khả năng dẫn theo cả một nghìn người này. Gã cần phải có người ở lại chiếu cố người già kẻ yếu trong bộ lạc, nhìn chằm chằm đám nô lệ, đồng thời phải có người phụ trách đi săn.
Bình thường mà nói, gã sẽ mang theo mấy trăm tinh nhuệ đi đối phó bộ lạc mà bọn chúng coi trọng.
Hổ Thiên dẫn theo người nhanh chóng rời đi, bắt đầu nghĩ phải làm thế nào để chiếm lĩnh bộ lạc Đại Hùng. Mà lúc này, nơi thiêu chế đồ gốm, rốt cuộc có người tổng kết ra một vài kinh nghiệm, cho nên đồ gốm thiêu chế thành công ngày càng nhiều.
Chu Tịch đối với tình huống này rất vừa lòng, sau đó bèn bứt ra, không quan tâm tới chuyện thiêu chế đồ gốm nữa.
Lúc trước mỗi lần thiêu chế đồ gốm, hắn đều dùng tinh thần lực hỗ trợ canh lửa, bây giờ thì không cần...... Dù sao mức nhiệt lửa gì đó yêu cầu không cao, từ mấy trăm độ đến hơn một nghìn độ đều có thể thành công thiêu chế ra đồ gốm.
Sau khi buông tay mặc kệ, Chu Tịch lại có thời gian rảnh ra bên ngoài tản bộ. Mỗi ngày, hắn đều sẽ hái một vài loại thực vật về trồng ở trong sân nhà mình.
Mà trong khi hắn đi dạo, Hùng Dã lại mỗi ngày đều phấn đấu đi săn ở tiền tuyến.
Y làm vậy là để giúp bộ lạc tồn thêm nhiều đồ ăn cho mùa đông một chút, cũng là để chính mình và Chu Tịch có thêm thức ăn vào mùa đông, mặt khác...... Sau khi nhập thu, y liền bắt đầu ăn cực kì khoẻ.
Làm gấu nâu, bọn họ có tập quán vào mùa thu ăn uống no nê, dưỡng béo chính mình.
Sau đó, thân thể của Hùng Dã ngày càng phổng phao giống hệt như khinh khí cầu.
Y ngay từ đầu chỉ phát triển chiều cao không phát triển mỡ, toàn thân gấu nhìn vô cùng thon thả. Giờ dần dần lại bắt đầu phình ra, y liền có vẻ ngây thơ chất phác...... Đương nhiên ngây thơ chất phác chỉ là từ miêu tả.
Ở trong mắt những người khác của bộ lạc, Hùng Dã phi thường uy mãnh, phi thường lợi hại. Hình thể này của y mà đối chiến với Sư Lệ hoặc là Hùng Kỳ, có lẽ chỉ cần một cái tát là có thể chụp chết người.
Thời điểm bọn họ ra ngoài đi săn mà gặp được giác long mấy trăm cân, Hùng Dã chỉ cần cho một chưởng là đã đập gãy xương sống của nó rồi.
Đối với biến hoá như vậy, Hùng Dã thậm chí có chút không thích ứng...... Y xem như hiểu lúc trước Trư Chiến vì sao lại có lá gan đi cắn cổ Trọng long. Y bây giờ nếu như đối mặt với Trọng long, có lẽ cũng sẽ muốn thử đấu cùng với nó một phen!
Chiến sĩ thú trung cấp đã mạnh như vậy, chẳng biết chiến sĩ thú cao cấp còn mạnh tới cỡ nào, nghe nói bên trên còn có Thú Vương......
"Ở đại lục Thú Nhân, một chiến sĩ thú trung cấp là đã có thể làm tộc trưởng của một bộ lạc tầm trung. Một bộ lạc có được chiến sĩ thú cao cấp là có thể xem như bộ lạc lớn. Đương nhiên, từ bộ lạc lớn trở lên còn có bộ lạc siêu cấp. Những bộ lạc đó giống nhau đều có được Thú Vương, hoặc là đã từng có Thú Vương." Trư Chiến giảng giải cho Hùng Dã chuyện bên ngoài.
Hắn muốn mượn sức Hùng Dã.
Hắn nếu muốn trở về thì nhất định phải vượt qua con sông lớn kia, mà trong sông lại có rất nhiều cự thú đáng sợ sinh sống, một mình hắn khẳng định không thể đối phó nổi.
Tốt nhất chính là có thể tìm mấy người cường đại đi cùng.
Còn cả Chu Tịch...... Nếu như Chu Tịch đồng ý cùng đi với bọn họ, có lẽ Thần Thú sẽ xem ở mặt mũi của Chu Tịch mà khiến cho bọn họ bình yên vượt qua khúc sông kia chăng?
Trư Chiến lúc trước không mấy tin tưởng Chu Tịch, hiện giờ đã không thể không tin.
Chu Tịch trồng lúa mạch trong cái nơi có rào vây gọi là hoa viên ở nhà hắn, rõ ràng gieo muộn hơn so bộ lạc, lại sinh trưởng nhanh hơn so với lúa mạch của bộ lạc rất nhiều. Không chỉ có thế, bình thường Chu Tịch từ bên ngoài đào cái gì về trồng, tất cả đều có thể sống!
Chu Tịch này, thật sự là thu được Thần Thú chiếu cố.
"Người của đội săn thú, tập hợp!" Hùng Dã hô một tiếng, sau đó lập tức có mấy chục người từ trong bộ lạc Đại Hùng vụt ra, đi tới bên cạnh y.
Hiện giờ người trong bộ lạc trở nên nhiều hơn, nhưng người đi săn thú ngược lại biến ít.
Không còn cách nào, việc cần làm trong bộ lạc quá nhiều! Nhân thủ vẫn luôn không đủ!
Nhưng ngược lại là săn thú...... Có Hùng Dã và Trư Chiến ở đây, cho dù người đi săn ít bớt một chút cũng không cần lo lắng không bắt được con mồi.
Tổng cộng cũng chỉ có bốn mươi mấy người trong đội săn thú của bộ lạc Đại Hùng tiến vào rừng rậm, Hùng Dã dẫn đầu chỉ huy những người đó, an bài đủ loại chiến thuật để đối phó khủng long.
Chu Tịch dạy cho y rất nhiều phương pháp luyện binh, y đây là đang luyện binh.
Thấy Hùng Dã rõ ràng có thể một mình chạy tới xử lý gọn con Tam Giác long, nhưng y lại chỉ huy thủ hạ của mình, thay đổi vài biện pháp xử lý nó, Trư Chiến đột nhiên có chút nể phục Hùng Dã.
"Hùng Dã, sao ngươi có thể nghĩ ra được nhiều phương pháp đi săn như vậy?" Trư Chiến hỏi.
Hắn trước kia vẫn luôn cảm thấy thực lực mới là quan trọng nhất, những phương pháp dùng các loại tiểu kỹ xảo bẫy khủng long đều là đầu cơ trục lợi không nên thực hiện. Nhưng bây giờ thấy Hùng Dã còn chưa ra tay đã chỉ huy người khác bắt được khủng long, hắn cảm thấy quan niệm của mình lại bị điên đảo.
Khác không nói...... Nếu như có người dùng biện pháp của Hùng Dã để đối phó hắn, hắn nói không chừng cũng phải sa lưới, bại dưới tay của một đám người yếu hơn mình!
Vốn dĩ Trư Chiến tuy rằng gia nhập bộ lạc Đại Hùng, nhưng kỳ thật đối với bộ lạc Đại Hùng ít nhiều có chút chướng mắt, lần này đã không dám coi thường bộ lạc Đại Hùng.
"Chu Tịch dạy." Hùng Dã đáp.
"Chu Tịch đối với ngươi không tồi nhỉ." Trư Chiến nói.
Hắn lúc trước vẫn luôn cảm thấy Chu Tịch đối với Hùng Dã có vẻ hơi lãnh đạm quá mức, còn cảm thấy Hùng Dã đơn phương nhiệt tình, hiện tại xem ra không phải?
"Chu Tịch đương nhiên đối với ta không tồi." Hùng Dã nói, sau đó đột nhiên biến thành hình thú, bắt đầu đánh hơi trong không khí.
Gấu nâu có khứu giác gấp bảy lần chó săn, vô cùng nhanh nhạy, sau khi y trở thành chiến sĩ thú trung cấp còn nhạy hơn rất nhiều. Mà lúc này, mùi y ngửi được khiến y có cảm giác không thích hợp.
"Có người tới, hẳn là người của bộ lạc Cự Hổ." Hùng Dã nói.
Bọn họ mấy ngày nay đã ở xung quanh bộ lạc an bài người tuần tra, vẫn luôn chờ đám người bộ lạc Cự Hổ tới. Dù là săn thú, cũng đều đi về hướng mà bộ lạc Cự Hổ sẽ đến. Mà hiện giờ, bọn họ phát hiện người bộ lạc Cự Hổ.
Bộ lạc Cự Hổ ngược lại không hề phát hiện bọn họ, nhưng bọn chúng biết, bọn chúng đã đặt chân lên địa bàn của bộ lạc Đại Hùng.
"Bên này con mồi rất nhiều......"
"Tên Hùng Dã của bộ lạc Đại Hùng kia vậy mà lại giết Hổ Khiêu, ta nhất định phải đánh chết hắn!"
"Chẳng biết bọn chúng tồn bao nhiêu lương thực......"
......
Đám người bộ lạc Cự Hổ căn bản không xem người của bộ lạc Đại Hùng có thể làm ra trò trống gì.
Kết quả, ngay thời điểm bọn chúng đang trò chuyện, đột nhiên có người nói: "Ta ngửi thấy có mùi là lạ......"
Bọn cúng rất đông, mùi vị cũng tạp nham, cho nên muốn phân biệt mùi vị trong không khí quả thật không dễ dàng...... Kẻ này vừa nhận ra được không đúng thì đột nhiên có người từ bên cạnh nhảy ra, sau đó mấy tấm võng lớn đổ ụp xuống đầu đám người đứng cuối đội ngũ.
"Ai?" Bộ lạc Cự Hổ cả kinh, còn những kẻ bị lưới bao vây có người bắt đầu giãy giụa, có người thì biến thành hình thú.
Trong đó có người hình thú là trâu khổng lồ, rất nhanh đã tránh thoát được cái võng, còn cứu người bên cạnh. Nhưng cũng có kẻ thú hình nhỏ, cứ thế bị người khác dùng võng trói lại bắt đi.
"Grr!!!" Có kẻ gào một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
Cũng có nhiều người vẫn còn đang mờ mịt: "Có chuyện gì vậy?"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Làm sao vậy?"
......
Cũng có người nhìn về phía tộc trưởng Hổ Thiên: "Tộc trưởng......"
Hổ Thiên sắc mặt âm trầm: "Bộ lạc Đại Hùng này sức chiến đấu chẳng ra gì, đầu óc ngược lại rất thông minh!" Những kẻ này lại dám dùng âm mưu quỷ kế với bọn họ!
Đội ngũ của bọn họ thật sự rất dài, gã đi ở tuốt đằng trước, cách người phía sau cùng có lẽ tới bảy tám trăm mét, đuổi theo là không còn kịp rồi.
Hiện tại cũng chỉ có thể chờ, chờ mấy người đuổi theo quay trở về.
Hổ Thiên tập hợp người bộ lạc Cự Hổ, lại không biết mấy người đuổi theo đó đã không còn về được.
Những người đuổi theo thấy bộ lạc Đại Hùng dùng âm mưu quỷ kế như vậy, phản ứng đầu tiên chính là bộ lạc Đại Hùng nhất định rất yếu. Bọn chúng còn nghĩ, chờ bắt được đám người bộ lạc Đại Hùng, bọn chúng nhất định phải cẩn thận tra tấn một phen.
Kết quả sau khi bọn chúng đuổi theo một đoạn, không ngờ lại thấy được một con gấu khổng lồ thân cao khoảng 5m......
Này...... Này so với tộc trưởng của bọn chúng còn cao lớn hơn nhiều!
Những người này ngây ra, đang định chạy trốn thì đã bị một chưởng đập hôn mê.