Edit: Tagoon
Những nô lệ của bộ lạc Cự Hổ vừa mới tiến vào lãnh địa của bộ lạc Đại Hùng đã bị người khác phát hiện. Mà phát hiện bọn họ chính là người dẫn đội ra ngoài đi săn, có cái mũi đặc biệt tốt, Hùng Dã.
Đột nhiên nhìn thấy một đám người như vậy, Hùng Dã kỳ thật hơi ngây ra —— Những người này là từ đâu tới? Muốn làm gì?
Y hẳn nên đề phòng một chút. Nhưng những người này nhìn quá thảm, vết thương chồng chất gầy trơ cả xương không nói, rất nhiều người trên cơ thể ngay cả một tấm da thú bọc thân cũng không có.
Đối mặt với một đám người như thế, y cũng không thể nào dậy nổi đề phòng...... Y một bên cho người đi báo chuyện này với tư tế, một bên bắt đầu dò hỏi bọn họ: "Các ngươi là ai?"
Những nô lệ này đã ở bộ lạc Cự Hổ thật lâu, chịu đủ áp bách không nói, còn không dám nổi lên chút tâm tư phản kháng nào...... Bây giờ Hùng Dã hỏi như vậy, bọn họ lập tức liền khai hết lai lịch của mình ra, còn quỳ gối trước mặt Hùng Dã: "Đại nhân, cầu xin ngươi đừng giết chúng ta......"
Hùng Dã: "......" Đamg yên đang lành ta giết các ngươi làm cái gì?
"Các ngươi đi theo ta về bộ lạc đi." Hùng Dã nói. Y không biết nên làm gì với những người này mới tốt, bèn trước đưa bọn họ về bộ lạc.
Y biết trong bộ lạc có chút thiếu người, cũng không biết nhiều người như vậy có phải hơi nhiều quá rồi hay không......
Nghe thấy Hùng Dã nguyện ý đưa bọn họ về bộ lạc, những người này một đám vui mừng lộ rõ trên nét mặt, cao hứng cực kỳ: "Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn!"
Người này nguyện ý đưa bọn họ về bộ lạc, có phải là tỏ vẻ không tính toán giết bọn họ hay không? Lại hoặc là liền tính muốn giết bọn họ, cũng sẽ không giết hết toàn bộ bọn họ chăng?
Đây thật sự quá tốt rồi!
Những người này trong lòng bốc cháy lên hy vọng, thì thầm khe khẽ lẫn nhau: "Chúng ta...... Có phải có thể sống sót hay không?"
"Bọn họ sẽ cho chúng ta ăn sao?"
"Liền tính không cho chúng ta ăn thịt, hẳn là cũng sẽ cho chúng ta ăn chút rau?"
......
Ở bộ lạc Cự Hổ, bọn họ luôn luôn không được ăn thịt, chỉ có thể ăn một ít rau cỏ. Này còn chưa tính, đám người bộ lạc Cự Hổ còn sẽ đánh chửi bọn họ, trong đó có vài kẻ thậm chí lấy tra tấn bọn họ làm vui.
Bọn họ hiện tại cũng không dám hy vọng xa vời có thể ăn no, chỉ hy vọng đến lúc đó mặc kệ thứ gì, chỉ cần có đồ ăn, sau đó không phải bị đánh.
Đại bộ phận người đều có suy nghĩ như thế này. Nữ nhân của Hầu Thạch kéo kéo tay áo Hầu Thạch nói: "Hầu Thạch, ngươi hỏi hắn một chút đi...... Con của chúng ta thế nào."
Hầu Thạch nói: "Chờ lát nữa hẵng nói, chờ về tới bộ lạc, chúng ta sẽ có thể nhìn thấy con trai, không nóng nảy."
Nữ nhân của Hầu Thạch gật gật đầu. Bọn họ đụng phải chính là đội săn thú, Hùng Dã còn đỡ, Trư Chiến đứng ở bên cạnh Hùng Dã quả thật quá cao lớn, so với Hổ Thiên còn cao lớn hơn, làm người nhìn sợ hãi. Cho nên nàng tuy rằng muốn đi dò hỏi tin tức con trai, lại cũng không dám đi hỏi, sợ bị đánh.
Những người này tiếp tục bước thấp bước cao đi về phía trước.
Đi chưa được bao xa, có người té ngã trên đất.
Bọn họ sớm đã là nỏ mạnh hết đà, cho nên mấy ngày nay thường xuyên có người ngã xuống.
Những nô lệ đi cùng thấy người ngã xuống nhưng cũng không có ai quản hắn. Dọc theo đường đi này, trong số bọn họ rất nhiều người đều ngã xuống, sau đó liền không còn tỉnh lại, thậm chí bởi vậy mà dẫn tới một ít khủng long ăn thịt loại nhỏ đi theo phía sau bọn họ chờ ăn thi thể...... Bọn họ đã quen với tử vong, căn bản là sẽ không quản mấy người ngã xuống.
Chẳng sợ những người này có thể là thân nhân của bọn họ.
Nhưng thật ra Hùng Dã cả kinh, đi qua nhìn nhìn, phát hiện người ngã xuống cả người nóng rực, trên cơ thể còn có miệng vết thương hư thối. Y thật sự chịu không nổi, sau đó liền cõng người lên.
"Đại nhân......" Có người thấy một màn như vậy thì há hốc mồm: "Đại nhân, người này sốt cao đột ngột, sắp chết......"
Người sốt cao đột ngột như vậy có khả năng lây bệnh cho người khác, cho nên bộ lạc Cự Hổ một khi phát hiện có người nhiễm bệnh thì sẽ lập tức giết chết...... Hiện tại người bệnh kia nếu như lây bệnh cho người của bộ lạc Đại Hùng, bộ lạc Đại Hùng có thể nào sẽ đuổi bọn họ đi hay không?
"Không có việc gì, mang về chữa trị là được." Hùng Dã nói.
Những người này thấy nhiều chuyện bộ lạc Cự Hổ giết người không chớp mắt, bây giờ nghe được Hùng Dã nói như vậy, một đám cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng: "Đại nhân, đại nhân ngài quả thật là người tốt!"
Bọn họ cảm thấy, bọn họ hẳn là có thể sống sót, thật là tốt quá!
Những người này nguyên bản đã sức cùng lực kiệt, lúc này đối với tương lai tràn ngập hy vọng, nhưng thật ra lại có sức lực, tốc độ đi đường cũng nhanh hơn.
Mà lúc này, người mà Hùng Dã ngay từ đầu phái đi tìm tư tế báo tin đã trở lại.
"Hùng Dã, tư tế bảo ngươi đưa người tới nơi làm đồ gốm!"
"Được." Hùng Dã gật gật đầu, dẫn người hướng về nơi đó.
Nơi làm đồ gốm là nơi nào? Đồ gốm lại là thứ gì? Những người này đều thực khó hiểu, nhưng không ai dám hỏi, chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau.
Bọn họ đi rất lâu, đã được hơn ba giờ mới rốt cuộc đến nơi thiêu chế đồ gốm.
Sau đó từ rất xa, mọi người đã ngửi được rồi một trận mùi hương.
Đó là...... Mùi trứng đất nấu thịt?
Người bộ lạc Đại Hùng, thế nhưng vào ban ngày ban mặt ăn đất trứng nấu thịt? Quá xa xỉ rồi? Bộ lạc bọn họ toàn chỉ ăn một bữa buổi tối kia kìa!
Những người này trong lúc nhất thời đối với người của bộ lạc Đại Hùng vô cùng hâm mộ.
Đồng thời, cỗ mùi hương kia cũng câu bọn họ bước chân nhanh hơn.
Liền tính không được ăn...... Ngửi một chút mùi vị cũng tốt rồi!
Đối với những người này mà nói thì rất thơm, nhưng đối với Hùng Dã gần đây ăn rất nhiều mỹ vị mà nói thì lại rất bình thường, y một chút cảm giác cũng không có.
Người của bộ lạc Cự Trư cũng sẽ không đối với chút đồ ăn như vậy chảy nước miếng —— Bọn họ lúc trước còn ở bộ lạc Cự Trư, trứng đất hầm thịt là món ăn thường gặp.
Nhìn thấy tình huống này, những nô lệ đó thầm giật mình —— Người của bộ lạc Đại Hùng thế nhưng ngửi được hương vị này một chút cũng không thèm, chẳng lẽ bọn họ thường xuyên ăn?
Thậm chí ngay cả Hầu Thạch cũng kinh ngạc. Trước kia lúc người của bộ lạc Đại Hùng tới bộ lạc Thanh Sơn đổi muối, hắn đã từng tiếp xúc với người bộ lạc Đại Hùng. Dựa theo hiểu biết của hắn khi ấy, bộ lạc Đại Hùng tuy rằng có một vị tư tế, nhưng sinh hoạt không tốt hơn so với bộ lạc Thanh Sơn được bao nhiêu...... Như thế nào bây giờ những người này ngửi được mùi hương thơm như vậy mà vẫn không có chút phản ứng?
Hắn còn đang tò mò, bọn họ đã xuyên qua một vài cây cối, đi tới một nơi đã được phát quang.
Nơi này rất lớn, rất bằng phẳng, ở giữa có một đống lửa cực lớn, bên cạnh tắc có một ít đống lửa nhỏ. Mà trên những đống lửa nhỏ đó có bắc nồi đá, bên trong nồi còn không phải là trứng đất nấu thịt sao?
Bọn họ đôi mắt đều thẳng!
Đúng lúc này, một lão nhân râu tóc bạc trắng, mặc một thân trường bào phết đất, đi tới trước mặt bọn họ.
Trường bào trên người lão nhân thế nhưng cùng với y phục mà tộc trưởng bộ lạc Cự Hổ mặc giống nhau như đúc!
Chẳng qua, ông thoạt nhìn hoàn toàn không giống tộc trưởng bộ lạc Cự Hổ. Tộc trưởng bộ lạc Cự Hổ nhìn khiến cho người sợ hãi, ông thì lại khác. Gương mặt ông hiền từ, trên mặt mang nét cười, làm người theo bản năng cảm thấy thân cận.
Không, cũng không đơn giản là thân cận...... Ở giữa trán ông vẽ một hình tròn, thoạt nhìn phi thường thần bí, còn khiến người theo bản năng muốn cúng bái.
Người này đương nhiên chính là tư tế.
Trư Chiến lúc trước định dùng quần áo đổi ớt với Chu Tịch, Chu Tịch không chịu, nhưng sau lại tìm tới tư tế, tư tế đáp ứng rồi.
Tư tế đáp ứng chờ ớt trồng trong bộ lạc kết quả sẽ cho đám người Trư Chiến một sọt, sau đó liền lấy được quần áo của Trư Chiến trước.
Bộ quần áo này của Trư Chiến, ở trong mắt tư tế thật sự đặc biệt đặc biệt đẹp, đặc biệt phù hợp với thân phận của ông. Khuyết điểm duy nhất chính là hơi lớn, hơi dài quá. Cố tình dáng người của ông ở trong bộ lạc đã tính nhỏ nhắn, sau khi tuổi lớn còn càng lùn, thấp hơn Hùng Dã một cái đầu, thấp hơn người khổng lồ Trư Chiến hai cái đầu......
Vì thế, bộ quần áo với Trư Chiến mà nói kỳ thật có hơi chật, mặc ở trên người ông liền đặc biệt to rộng, đặc biệt dài.
Cơ mà cũng là vì như vậy, ông thoạt nhìn phiêu phiêu dục tiên...... Tóm lại tư tế đối với bộ quần áo của mình thực vừa lòng, đã quyết định về sau phàm là có chuyện gì đều phải mặc bộ này.
"Các ngươi tới...... Ăn trước chút đồ ăn đi." Tư tế nói, sau đó sai người lấy ra một ít bát gỗ không, chia đồ ăn cho những người này.
Mỗi người, ông đều cho một muôi lớn tràn đầy trứng đất nấu thịt.
Trứng đất đã nấu mềm, thịt được băm nhỏ, lại bỏ thêm rất nhiều nước. Một bát này kỳ thật chính là cháo trứng đất có một ít thịt vụn, nhưng những người đó cầm ở trên tay, lại hạnh phúc đến sắp ngất đi rồi.
Trứng đất hầm thịt này thế nhưng là cho bọn họ ăn?
Đây xác thật là cho bọn họ ăn, tư tế ôn hòa nói: "Các ngươi nhanh ăn đi, ăn mới có sức lực." Có sức lực mới có thể giúp ông làm việc!
Trứng đất hầm thịt ngày hôm nay, tư tế đều bỏ trứng đất và thịt không nhiều lắm, phương diện này là vì tiết kiệm lương thực, về phương diện khác, cũng là vì tốt cho bọn họ —— Trạng huống thân thể của họ cũng không thích hợp ăn quá nhiều thứ hoặc là ăn quá no, như vậy không chừng sẽ khiến bọn họ tiêu chảy.
Thân thể của những nô lệ này đều rất suy yếu, mà hiện tại chỗ bọn họ đang đứng...... Nơi này đốt rất nhiều lửa, hơi ẩm trong không khí đều bị nung khô làm cho bọn họ cảm thấy phi thường thoải mái.
Huống chi, bọn họ còn có trứng đất hầm thịt ăn!
Người được chia trứng đất hầm thịt trước lập tức há mồm cầm bát cháo húp sạch sẽ, một chút cũng không sợ nóng! Mà bọn họ ăn xong còn cầm bát về, xin người múc cháo múc tiếp cho bọn họ.
Mọi người đều thực kích động, mà kích động nhất chính là nữ nhân của Hầu Thạch. Sau khi tới nơi này, nàng theo bản năng bắt đầu tìm kiếm đứa con của mình, sau đó liền tìm được rồi!
Nàng lôi kéo tay Hầu Thạch, nói: "Hầu Thạch ngươi mau nhìn! Con của chúng ta!"
Bọn họ thấy được đứa con của bọn họ, đứa nhỏ này cũng thấy được bọn họ, đầy một tay bùn chạy về phía bọn họ.
Hầu Thạch không nghĩ tới con mình thế nhưng không chết, trong lúc nhất thời đối với bộ lạc Đại Hùng cảm kích đến không nói lên lời, khắc chế không được mà đỏ hốc mắt. Sau đó hắn một cái tát chụp ở trên đầu con trai của mình: "Tiểu tử thúi, không chăm chỉ làm việc, thế nhưng chơi bùn!"
Đứa nhỏ nguyên bản đang làm phôi gốm ôm lấy hắn, trét lên người hắn một thân bùn.