Lọc Truyện

Thương Em Cả Một Đời - Yên Tử

Lục Hạ lấy chồng rồi. Chồng cô ấy là người vô tâm nhất thế giới này.

Đó là ý nghĩ trước kia của Lục Hạ. Còn hiện tại, cô cảm thấy người chồng này không chỉ vô tâm mà còn hết sức vô sỉ.

Không chỉ vô sỉ mà còn cứng đầu, không biết bỏ cuộc là gì. Câu nào câu nấy đều là dụ dỗ. Mong muốn cùng cô lăn giường không lẽ lại mãnh liệt như vậy?

Lục Hạ cảm thấy bản thân sắp bị Hoắc Vũ bức đến điên rồi. Cô thở hắt một hơi. Cơ thể dường như sắp đến giới hạn rồi.

"Em sắp không xong rồi đúng không? Tôi cũng thế. Hay là...?"

"C.út! Bà đây mới không muốn cùng anh lăn giường."

Lục Hạ mất kiên nhẫn hét lên. Cả đời cô chưa từng bất lực như hiện tại. Lần nào cũng là cô bắt nạt người khác. Hiện tại cô lại bị anh bắt nạt. Đúng là đời! Gieo nhân nào thì gặp quả đấy.

Có khi anh là khắc tinh của cô ấy chứ.

Lòng tốt bị rũ bỏ khiến Hoắc Vũ cảm thấy thương tâm. Anh thật sự không muốn ép buộc cô. Nhưng hiện tại, anh không nhịn được, cô lại càng không. Để cô ngâm nước lạnh ư? Anh có thể ốm, nhưng cô thì không.

Là người chồng đầy trách nhiệm, Hoắc Vũ luôn cảm thấy bản thân cần phải giúp vợ nhỏ dập lửa.

"Lục Hạ, đừng ghét tôi."

Lục Hạ: "???"

Chưa kịp để não bộ của Lục Hạ thích ứng và phân tích xong câu nói không liên quan gì của mình, Hoắc Vũ đã khom người, bế cô lên theo kiểu công chúa. Anh sải bước dài, tăng nhanh cước bộ, đi lên tầng cao nhất của quán Bar.

Quán Bar này là Hoắc gia đầu tư, vì thế phải nói là vô cùng sang chảnh. Quán có tận bốn tầng, tầng một để rượu chè bia bọt, tầng hai là sòng bài, tầng ba là nơi hỗn loạn nhất.

Khác xa với các tầng còn lại, tầng bốn là nơi để nghỉ ngơi, vô cùng xa hoa và yên tĩnh. Đặt chân lên được tầng bốn, chứng tỏ bạn là người hết sức giàu có và quyền lực.

...

Rầm!

Hoắc Vũ mất kiên nhẫn đạp cửa phòng một cách thô bạo. Đối xử với cửa có bao nhiêu mạnh mẽ thì đối xử với Lục Hạ có bấy nhiều dịu dàng.

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, thuận thế đem cô đè dưới thân mình. Lục Hạ hốt hoảng nhìn Hoắc Vũ. Giường cũng đã lên rồi. Xem ra thật sự cô không còn đường lui nữa rồi.

Chỉ là, Lục Hạ không muốn bị đè chút nào. Có đè, cũng phải là cô đè anh. Tình huống hiện tại, cô có chút không cam chịu.

"Lục Hạ, tôi vẫn luôn dõi theo em."

"Anh nói láo..."

"Trên giường bệnh."

Lục Hạ lập tức khựng người. Hai mắt mở to, tràn đầy sửng sốt. Anh dõi theo cô, còn ở trên giường bệnh ư? Hoắc gia không hề tiết lộ điều này. Vì sao? Anh không phải là thiếu gia nhà họ Hoắc sao?

Không lẽ gia đình đối với anh có uẩn khúc gì?

Hay Hoắc Vũ bị cha mẹ ghẻ lạnh?

Không cần biết lí do là gì, Lục Hạ cũng cảm thấy thương Hoắc Vũ hơn. Dường như sau khi nghe anh nói, hảo cảm của cô với anh có chút tăng lên rồi.

"Vậy... vậy anh có sao không?"

"Yên tâm. Máy bay rơi thôi mà. Chẳng phải tôi vẫn lành lặn mà đè em đấy sao?"

Rơi máy bay là chuyện bình thường ư? Tổ tiên của anh phải gánh còng lưng mới có thể cứu sống anh đấy. Có khi kiếp trước anh cứu thế cũng nên.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!