Cô ấy bưng một xửng bánh bao nhỏ đến và cười tủm tỉm nhìn Bạch Nhược Y, chào hỏi bằng tiếng Trung không mấy lưu loát, “Xin chào, cô thật xinh đẹp.” “Cảm ơn.” Bạch Nhược Y cười nhạt.
Nhìn bánh bao hấp bốc hơi nóng trên bàn, Bạch Nhược Y cảm thấy mình đã đói cồn cào.
Cô chẳng cần lấy đũa mà giơ tay cầm một cái bỏ vào miệng.
Nước bên trong bánh bao chảy qua kẽ răng cô, cũng không quá nóng.
Bạch Nhược Y rất có thiện cảm với bác sĩ Diệp, chắc có lẽ là bởi vì nhìn thấy bác sĩ Diệp lo lắng cho mắt của Thẩm Đình Thâm.
Còn có một nguyên nhân nữa là bởi vì trước kia Thẩm Đình Thâm có một vị bác sĩ riêng tên Diệp Thâm.
Diệp Thâm luôn đối xử rất tốt với Bạch3Nhược Y, khí chất cũng rất giống bác sĩ Diệp này, hai người họ cũng cùng mang họ Diệp.
Bác sĩ Diệp ăn rất nhanh nhưng vẫn có vẻ tao nhã.
Bạch Nhược Y mới ăn ba cái bánh bao, bác sĩ Diệp đã lấy khăn giấy lau miệng rồi.
Anh ta gọi một phần món ăn nhẹ Trùng Khánh, cũng vừa mới gọi đây thôi.
“Uống một cốc sữa đậu nành thì tốt hơn.” Bác sĩ Diệp ngồi xuống, vừa ăn bữa sáng của mình, vừa bắt chuyện với Bạch Nhược Y.
“Vâng.” Bạch Nhược Y liếc sữa đậu nành, sữa đậu nành có mùi vị bình thường, màu trắng đục, “Cảm ơn cốc sữa đậu nành của anh.
Mỗi sáng sớm anh đều tới đây ăn à?” “Ừm...
Tùy tâm trạng thôi.” Lúc bác sĩ Diệp không mặc áo blouse, thoạt nhìn khá đẹp trai, có lẽ là2do khí chất của anh ta luôn hào hoa phong nhã.
Mùi vị không tệ lắm, Bạch Nhược Y cầm đũa, vừa chuẩn bị ăn cái thứ hai thì đột ngột có một cốc sữa đậu nành đặt trước mặt cô, sữa đậu nành vẫn còn tỏa hơi nóng.
Bạch Nhược Y mới gắp bánh bao tới bên miệng, vừa cắn một miệng, nhân thịt hòa lẫn nước canh bên trong suýt nữa tràn ra khóe môi cô.
Bạch Nhược Y mím môi, giương mắt liếc nhìn người đưa sữa đậu nành đến đây.
Là bác sĩ Diệp ăn mặc chỉnh tề.
Bác sĩ Diệp thuận tiện ngồi xuống đối diện Bạch Nhược Y.
Còn có một nguyên nhân nữa là bởi vì trước kia Thẩm Đình Thâm có một vị bác sĩ riêng tên Diệp Thâm.
Diệp Thâm luôn đối xử rất tốt với Bạch Nhược Y, khí chất3cũng rất giống bác sĩ Diệp này, hai người họ cũng cùng mang họ Diệp.
Bác sĩ Diệp ăn rất nhanh nhưng vẫn có vẻ tao nhã.
Bạch Nhược Y mới ăn ba cái bánh bao, bác sĩ Diệp đã lấy khăn giấy lau miệng rồi.
Bạch Nhược Y uống một ngụm sữa đậu nành rồi nhìn chiếc đĩa đã sạch bóng của bác sĩ Diệp, cười khẽ, “Anh rất vội sao?” “Thói quen thôi.” Bác sĩ Diệp nói thờ ơ, “Bác sĩ chúng tôi thường xuyên có trường hợp phải phẫu thuật gấp, cho nên lúc ăn cơm đều sẽ ăn rất nhanh.” Bạch Nhược Y gật đầu, không khí hơi xấu hổ bởi vì Bạch Nhược Y vốn là một người không quen giao lưu với người khác, vả lại cô cũng không thân với bác sĩ Diệp lắm.
Vì vậy cô thật sự không biết9phải nói gì với anh ta.
Nghĩ tới nghĩ lui, cố định đề cập đến chuyện đôi mắt của Thẩm Đình Thâm, không ngờ bác sĩ Diệp đã lên tiếng trước.
Anh ta tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt sắc bén nhìn Bạch Nhược Y từ trên xuống dưới, “Có thể mạo muội hỏi một chút, cô và anh Thẩm có quan hệ gì không?” Bạch Nhược Y ăn chậm lại.
Cô liếc nhìn bác sĩ Diệp.
Dẫu sao cũng là một người nhạy cảm, Bạch Nhược Y nhận ra hình như bác sĩ Diệp không thích mình lắm.
“Bác sĩ Diệp cho rằng tôi và Thẩm Đình Thâm có quan hệ gì?” Bạch Nhược Y nhìn lướt qua mấy cái bánh bao nhỏ còn thừa lại, buộc phải thừa nhận là phần ăn ở đây nhiều hơn ở nhà một ít, có lẽ là để ăn thật3no.
Nhưng bây giờ Bạch Nhược Y không còn ham muốn ăn hết số bánh bao này nữa.
Lý do bác sĩ Diệp không thích Bạch Nhược Y là vì trước đây anh ta đã từng thấy Lộ Trạch chăm sóc Thẩm Đình Thâm, “Thật ra tôi không để ý hai người có quan hệ gì, chỉ có điều cảm thấy hình như cô Lộ tới đây lần trước quan tâm ngài Thẩm hơn cả cô.” “Ồ.” Bạch Nhược Y cười đáp lại, “Cho nên anh cảm thấy tôi không chăm sóc tốt cho Thẩm Đình Thâm hay sao?” Bác sĩ Diệp cũng cười nhẹ.
Không khó nhận ra khí chất của Bạch Nhược Y rất nổi bật, nhưng mà bác sĩ Diệp càng thích người chân thật như Lộ Trạch hơn, có thể thấy rõ sự để ý và quan tâm của Lộ Trạch đối với Thẩm Đình Thâm.
Người phụ nữ trước mắt này quá quạnh quẽ.
“Không phải.” Bác sĩ Diệp cảm thấy hình như mình hơi lo hão.
Anh ta giương mắt liếc ra ngoài cửa sổ, “Là tự tôi vượt quá giới hạn.
Thôi, tôi về đi làm trước đây.” “Đi thong thả.” Bạch Nhược Y không muốn tiễn bác sĩ Diệp.
Đôi mắt màu hổ phách phủ kín một tầng sương mù xám tối, khiến mọi người không thể nhìn thấy rõ suy nghĩ của cô.
Đến khi cô quay trở lại phòng bệnh của Thẩm Đình Thâm, Thẩm Đình Thâm đã truyền nước xong.
Anh ngồi thừ ra trên giường bệnh, đôi mắt trống rỗng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nghe thấy tiếng Bạch Nhược Y bước vào, Thẩm Đình Thâm mở miệng trước, hơn nữa còn là giọng điệu oán trách, “Cô ăn mỗi bữa sáng mà sao lâu vậy?” Ngụ ý là, anh đã chờ Bạch Nhược Y rất lâu rồi.
Thật ra bằng những lời này không khó nhận ra thái độ của Thẩm Đình Thâm đã gần gũi với Bạch Nhược Y hơn rất nhiều.
Nhưng bây giờ Bạch Nhược Y còn đang tủi thân vì mấy câu nói kia của bác sĩ Diệp, cô cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ quá nhiều.
Rõ ràng lúc anh cần người ở bên cạnh nhất thì lại có một người phụ nữ khác làm bạn, thế cho nên người ngoài nhìn vào thấy như Thẩm Đình Thâm càng xứng đối với Lộ Trạch hơn.
Loại cảm giác này thật sự là làm người ta cực kỳ khó chịu, giống như đồ của mình bị gắn tên người khác vậy.
“Tôi khá đói nên ăn hơi nhiều một chút.” Bạch Nhược Y đi đến cạnh giường Thẩm Đình Thâm, phát hiện anh đã đi giày vào rồi, Bạch Nhược Y kinh ngạc hỏi, “Anh muốn đi đâu à?” Thẩm Đình Thâm nở nụ cười hiếm hoi, linh hoạt xuống giường, “Ừ, hôm nay tâm trạng tốt nên muốn đi ra hóng gió.” “Ừm.” Bạch Nhược Y lạnh nhạt đáp một câu rồi vươn tay đỡ lấy cánh tay Thẩm Đình Thâm, “Có một công viên cách bệnh viện này không xa, chúng ta đến đó ngồi một lát đi.” “Cô làm sao vậy?” Thẩm Đình Thâm cất tiếng hỏi, giọng hơi dịu dàng.
Bạch Nhược Y lắc đầu, Thẩm Đình Thâm có thể cảm nhận được tần suất khi cô lắc đầu, sau đó anh nghe thấy Bạch Nhược” nói với vẻ hơi mất mát, “Không sao cả, chỉ là lúc ăn cơm gặp phải bác sĩ Diệp.
Anh ta nói trước đây đều là Lộ Trạch ở bệnh viện chăm sóc anh.” Đúng vậy, năm năm nay không phải đều là Lộ Trạch chăm sóc anh hay sao, có gì để mà mất mát đâu? “Cô ấy đã chăm sóc tối.” Thẩm Đình Thâm khẽ nheo mắt lại, đây chỉ là động tác theo thói quen, “Thì làm sao?” Bạch Nhược Y mỉm cười tự giễu, “Không sao cả, không sao.
Chúng ta đi thôi, đến công viên nào.” Thẩm Đình Thâm nhận ra hôm nay trạng thái của Bạch Nhược Y không thích hợp, anh cũng không biết mình thế nào nữa, dù sao lúc nghe Bạch Nhược Y nói chuyện ỉu xìu, anh rất muốn ôm cô.