Thẩm Đình Thâm kéo mấy ngón tay mảnh khảnh của Bạch Nhược Y, mặt không biểu cảm nói, “Mười tám.” Không đợi nhân viên phục vụ đến đón bọn họ, Bạch Nhược Y dẫn Thẩm Đình Thâm đến phòng số mười tám, cửa phòng đang đóng.
Bạch Nhược Y gõ cửa hai lần.
“Cốc cốc“.
Bên trong vang ra tiếng đáp lời, là tiếng Trung Quốc, “Mời vào.” Bạch Nhược Y nới lỏng bàn tay đang nắm tay Thẩm Đình Thâm, chậm rãi đẩy cửa bước vào, Thẩm Đình Thâm nghe tiếng bước chân của cô bước vào theo.
Bạch Nhược Y đi đến một chiếc ghế sofa khác, giơ tay kéo tay Thẩm Đình Thâm, nhẹ nhàng nói, “Ngồi ở đây đi, chỗ này đối diện với khách.” Thẩm Đình Thâm ngồi xuống trước, Bạch Nhược Y mới chỉnh lại váy, từ3từ ngồi xuống bên người anh, cười khách khí với người đàn ông đối diện.
Ý cười nhã nhặn lại xinh đẹp, khiến người khác thêm vài phần ấn tượng.
“Anh Thẩm, chào anh.” Người đàn ông mở lời trước, vốn định đưa tay bắt tay Thẩm Đình Thâm nhưng lại cảm thấy tình trạng của Thẩm Đình Thâm không tiện, cho nên không giơ tay ra.
“Chào ngài, ngài Lưu.” Thẩm Đình Thâm bình tĩnh nói, nhưng khóe miệng hơi cười.
Đây là nụ cười xã giao thông thường khi anh đi làm việc với đối tác.
Trong phòng chỉ có một người đàn ông đang ngồi, tuy nhìn tướng mạo khá bình thường, nhưng quần áo chỉnh tề, từ kiểu tóc đến giày da đều được sửa soạn kỹ càng, tạo cho người khác một cảm giác hào hoa phong nhã, nhất là2khóe miệng khẽ nhấc lên một cách lịch sự nhưng không làm mất đi nét cười vui vẻ, càng khiến người khác có cảm tình.
Người đàn ông nhìn thấy có hai người đến, khẽ chớp mắt.
Bởi vì ngoại hình của Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm quá xuất sắc, hơn nữa lại đứng cùng nhau vô cùng tương xứng.
Thời gian người đàn ông này quan sát Bạch Nhược Y còn lâu hơn khi quan sát Thẩm Đình Thâm.
Nhưng loại quan sát đó không mang theo ý xâm phạm, cũng không khiến người khác cảm thấy phản cảm.
“Phương án hợp tác của Thẩm thị các anh tôi đã xem qua.” Ông Lưu trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, ông ta là một Hoa kiều, rất ủng hộ các doanh nghiệp trong nước, “Mà chuyện của anh Thẩm tôi cũng3nghe nói ít nhiều, đối với năng lực của anh Thẩm tối tương đối yên tâm, công ty anh cũng có một chi nhánh ở Mỹ, lần này muốn thành lập chi nhánh ở Pháp, tôi rất muốn được hợp tác cùng với Thẩm thị.”
“Cảm ơn ngài Lưu đã khen.” Mặc dù không nhìn thấy mặt ông Lưu, nhưng Thẩm Đình Thâm có thể tưởng tượng ra tướng mạo của người này nhất định là người rất hòa nhã.
Hơn nữa, giọng điệu nói chuyện của ngài Lưu rất khiêm tốn, chân thành, Thẩm Đình Thâm nghe là biết thực lực của người họ Lưu này, “Ý của ông Lưu là, Thẩm thị chúng tôi sẽ có may mắn được hợp tác cùng ông ở Pháp sao?” Chủ đề nói một mạch rõ ràng đến đây, thuận lợi hơn nhiều so với9tưởng tượng của mọi người.
Đặc biệt là Bạch Nhược Y ngồi bên cạnh, cô chưa từng thấy vụ làm ăn nào kết luận nhanh chóng như thế, từ đầu đến cuối đều có sự đồng thuận từ cả hai phía.
Quả nhiên, người họ Lưu kia đột nhiên cúi đầu cười, trong ánh mắt mang theo ánh nhìn ý vị nhìn hai bọn họ, anh Lưu kia nói, “Anh Thẩm, mặc dù tôi đã nói sẽ đồng ý hợp tác với các anh, nhưng tôi vẫn có một yêu cầu nhỏ, mong các anh giúp tôi.”
“Cảm ơn ngài Lưu đã khen.” Mặc dù không nhìn thấy mặt ông Lưu, nhưng Thẩm Đình Thâm có thể tưởng tượng ra tướng mạo của người này nhất định là người rất hòa nhã.
Hơn nữa, giọng điệu nói chuyện của ngài Lưu rất khiêm tốn, chân3thành, Thẩm Đình Thâm nghe là biết thực lực của người họ Lưu này, “Ý của ông Lưu là, Thẩm thị chúng tôi sẽ có may mắn được hợp tác cùng ông ở Pháp sao?” Chủ đề nói một mạch rõ ràng đến đây, thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người.
Đặc biệt là Bạch Nhược Y ngồi bên cạnh, cô chưa từng thấy vụ làm ăn nào kết luận nhanh chóng như thế, từ đầu đến cuối đều có sự đồng thuận từ cả hai phía.
Quả nhiên, người họ Lưu kia đột nhiên cúi đầu cười, trong ánh mắt mang theo ánh nhìn ý vị nhìn hai bọn họ, anh Lưu kia nói, “Anh Thẩm, mặc dù tôi đã nói sẽ đồng ý hợp tác với các anh, nhưng tôi vẫn có một yêu cầu nhỏ, mong các anh giúp tôi.”
Lông mày Thẩm Đình Thâm khẽ cau lại, trên mặt vẫn thể hiện sự bình thản, “Mời ông nói, có yêu cầu gì đối với phương án của chúng tôi, chỉ cần là việc đổi bên cùng có lợi thì không vấn đề gì?” “Không phải không phải.” Ông Lưu cười khoát tay, nhìn khuôn mặt đang dần khẩn trương của Thẩm Đình Thâm, “Anh Thẩm, việc tôi muốn nhờ anh giúp là chuyện riêng, cũng không phải yêu cầu trên phương diện hợp tác làm ăn.” “Chuyện gì vậy?” Thẩm Đình Thâm vẫn nhíu mày, căng thẳng.
Chắc có lẽ bởi vì mắt anh không nhìn được, cho nên khi Thẩm Đình Thâm cảm thấy khẩn trương hoặc sợ hãi thì thân thể theo bản năng sẽ căng cứng.
Cuối cùng ông Lưu nở nụ cười nhẹ, tạo cảm giác là một người bình dị gần gũi, ông ta nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Y, “Việc này chắc phải nhờ cả hai người giúp tôi, nếu tôi đoán không sai, thì hai người hẳn là người yêu?” Lời này vừa nói ra, nét mặt của cả Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm đều biến đổi.
Cũng may hai người bọn họ đều giỏi che giấu cảm xúc, nên không bị ông Lưu kia nhìn ra.
Bạch Nhược Y mấp máy môi, liếc mắt nhìn Thẩm Đình Thâm bên cạnh.
Bởi vì cô không biết việc thừa nhận mối quan hệ này có ảnh hưởng gì đến việc hợp tác công việc giữa Thẩm Đình Thâm và ông Lưu hay không, cho nên Bạch Nhược Y không dám tùy tiện trả lời.
Thẩm Đình Thâm hơi híp mắt lại, chỉ suy nghĩ một lát rồi cười nói, “Phải.” Anh thừa nhận.
Nghe được câu này từ miệng Thẩm Đình Thâm, trong đáy lòng Bạch Nhược Y lại thoáng dao động.
“Tôi biết mà.” Ông Lưu rất vui vẻ, mắt cười híp, “Là thế này, tôi có một người bạn mở một bữa tiệc, nhưng lại yêu cầu phải đưa bạn gái đi cùng.
Tôi có bạn gái, nhưng cô ấy rất hay ngại ngùng, không dám đi cùng tôi.
Cho nên tôi muốn mời hai người, cùng tham gia với tư cách là bạn của tôi.
Được chứ?” Nét mặt Thẩm Đình Thâm dần trở nên lãnh đạm, bàn tay đặt trên gối của anh hơi nắm lại, do dự một chút mới mở lời, “Nhưng ngài Lưu này, ông cũng biết mắt của tôi không tiện, tham gia tiệc có hơi...”
“Không sao.”Ông Lưu vôi trả lời, từ đầu anh ta đã cả thấy việc Thẩm Đình Thâm không nhìn thấy gì cũng không phải là việc nghiêm trọng gì, “Không phải còn có bạn gái của anh đi cùng sao? Cô ấy nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt.
Vì bạn gái tôi thật sự quá nhút nhát, cho nên tôi mới đành phải làm phiền hai người.
Tôi đã nhờ nhiều người bạn cùng tham gia, nhưng bọn họ đều không đồng ý, tôi cũng không còn cách nào khác...
Tôi rất muốn bạn tôi có thể đi cùng tôi.”
Đối với một đối tác sắp đồng ý hợp tác, Thẩm Đình Thâm cũng không tiện từ chối.
Bởi vì nếu từ chối, có thể lần hợp tác này sẽ có thay đổi.
Nhưng nếu đồng ý, Thẩm Đình Thâm là dạng người không thích những nơi quá ồn ào.
Cho nên Thẩm Đình Thâm suy nghĩ buồn bực nửa ngày, cuối cùng vẫn gật đầu, “Được.”