Những đêm nay, anh không ngủ được.
Anh không biết mình đã mất ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy nếu không đến ngôi nhà này, thì đêm nay anh không thể nào ngủ được.
Không ngờ, hôm nay Bạch Nhược Y cũng về đây, có lẽ tất cả đều đã được định trước, có lẽ duyên phận giữa anh và Bạch Nhược Y còn chưa hết.
Nhưng anh cũng không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra cứ thể tha thứ cho cô, khi mà cô vẫn đang kết hôn cùng người khác.
Ánh đèn ngoài phòng khách lập tức rọi vào phòng, khiến đôi mắt Bạch Nhược Y híp lại.
Mà Thẩm Đình Thâm lại không có chút cảm giác nào, anh quay lưng về phía Bạch Nhược Y, “Tám giờ sáng mai,3tôi đợi cô ở sân bay.
nếu cô không đến hoặc đến muộn, thì hãy đợi tin Bạch thị phá sản đi, tin này cũng không cần tôi tự mình thông báo với cô, các kênh truyền thống sẽ làm điều đó.” Nói xong, bóng lưng thẳng tắp của Thẩm Đình Thâm rời khỏi nhà Bạch Nhược Y, dáng vẻ nhẹ nhàng thanh thản giống như người bình thường.
Bạch Nhược Y che mắt đứng tại chỗ, không hiểu ý trong lời Thẩm Đình Thâm.
Anh ấy muốn mình cùng anh ấy đi Pháp? Vậy là có ý gì? Anh ấy đang muốn trả thù mình, hay là cho mình cơ hội? Bạch Nhược Y vừa cố gắng suy nghĩ ý đồ của Thẩm Đình Thâm, vừa đi đến ngã xuống giường, lăn một vòng trên2giường.
Trong lòng không khỏi mừng thầm, thế này không phải là Thẩm Đình Thâm vẫn để ý đến mình sao.
Ngày hôm sau, một người đàn ông mặc một chiếc quần dài thẳng, bên trên mặc áo trắng cộc tay cùng với một chiếc áo khoác màu xanh nhạt, trông dáng vẻ tràn đầy sinh lực.
So với dáng vẻ nghiêm cẩn mặc âu phục màu đen bình thường, hôm nay Thẩm Đình Thâm dường như là một người khác, tay anh siết chặt chiếc điện thoại, dáng vẻ hơi lo lắng, dường như đang chờ đợi cũng sợ sệt điều gì đó.
Bên cạnh không ngừng có người đi tới đi lui, anh không nhìn thấy gì, chỉ nghe được từng đợt tiếng bước chân khi nhiều khi ít truyền đến, cùng tiếng nói3chuyện ồn ào.
Anh cầm điện thoại đưa đến bên tai ấn một cái, nghe được tiếng báo thời gian, “Bảy giờ bốn mươi sáu phút.” Chết tiệt, mình chỉ bảo Lý Lâm đưa mình đến sớm có nửa tiếng, mà sao đến giờ mới được có mười sáu phút.
Cho nên anh muốn Bạch Nhược Y ở bên cạnh anh, bắt cô chăm sóc anh, cũng coi như là một dạng hành hạ cô.
“Có ý gì?” Bạch Nhược Y càng ngày càng không hiểu được suy nghĩ của Thẩm Đình Thâm, không phải anh hận cô đến chết sao? Sao còn muốn mình ở bên cạnh chăm sóc anh? “Đúng vậy.
Chính là việc chăm sóc hai tư trên hai tư giờ, ngày mai tôi phải sang Pháp tham dự một vài cuộc họp,9còn phải đến bệnh viện thực hiện điều trị, khoảng chừng ba tháng.
Trong ba tháng này, cô phải đi theo chăm sóc tối, không để tôi thấy khó chịu, nếu không tôi lúc nào cũng có thể ra tay với Bạch thị.
Hiện giờ tôi cho cô thời gian một đêm để suy nghĩ.” Thẩm Đình Thâm nói xong, bước về phía trước hai bước, đưa tay mở cửa phòng ra.
Ngày hôm sau, một người đàn ông mặc một chiếc quần dài thẳng, bên trên mặc áo trắng cộc tay cùng với một chiếc áo khoác màu xanh nhạt, trông dáng vẻ tràn đầy sinh lực.
So với dáng vẻ nghiêm cẩn mặc âu phục màu đen bình thường, hôm nay Thẩm Đình Thâm dường như là một người khác, tay anh siết chặt chiếc3điện thoại, dáng vẻ hơi lo lắng, dường như đang chờ đợi cũng sợ sệt điều gì đó.
Bên cạnh không ngừng có người đi tới đi lui, anh không nhìn thấy gì, chỉ nghe được từng đợt tiếng bước chân khi nhiều khi ít truyền đến, cùng tiếng nói chuyện ồn ào.
Anh cầm điện thoại đưa đến bên tai ấn một cái, nghe được tiếng báo thời gian, “Bảy giờ bốn mươi sáu phút.” Chết tiệt, mình chỉ bảo Lý Lâm đưa mình đến sớm có nửa tiếng, mà sao đến giờ mới được có mười sáu phút.
Thẩm Đình Thâm hiển nhiên sắp không chờ nổi nữa, mũi chân giật giật nhưng vẫn đứng chờ.
Thật lâu sau, Thẩm Đình Thâm nghe được tiếng giày cao gót vang trên sàn nhà đi về phía mình.
Trước mắt anh dường như xuất hiện một hình ảnh, anh như có thể nhìn thấy Bạch Nhược Y đang đi đến.
Quả nhiên, một giọng phụ nữ đầy cảm xúc vang lên trước mặt Thẩm Đình Thâm, “Đi thôi.” “Vé máy bay trong hành lý của tôi.” Thẩm Đình Thâm vẫn đứng im không nhúc nhích.
Bạch Nhược Y tự giác kéo túi ra, nhìn thoáng qua hai chiếc vé máy bay rồi đóng lại, khi vừa chuẩn bị bước đi thì lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Đình Thâm.
Hàng lông mày nhỏ của Bạch Nhược Y chau lại, đứng ở cửa vào nhìn chằm chằm Thẩm Đình Thâm đang để buông hai tay bên người.
Đêm qua Bạch Nhược Y nằm trên giường vừa định đi ngủ, thì nhận được thư từ Thẩm thị.
Mở ra xem, trên đó viết nội dung những việc phải chăm sóc Thẩm Đình Thâm, việc đầu tiên chính là ở những nơi Thẩm Đình Thâm không quên, nhất định phải dắt anh đi.
Miệng Bạch Nhược Y khẽ cong lên, bất đắc dĩ nhún nhún vai, vươn tay nắm lấy ống tay áo Thẩm Đình Thâm.
“Đi thôi.” Bạch Nhược Y cứ thể kéo ống tay áo anh, bước chậm rãi từng bước về phía trước.
Mới đi được hai bước, người đang bị nắm ống tay áo, đột nhiên vươn tay nắm lấy lòng bàn tay của Bạch Nhược Y.
Sự ấm áp truyền đến từ lòng tay khiến trái tim cô như bị điện giật, khiến bước chân của cô dừng lại.
Thẩm Đình Thâm ở phía sau phát hiện ra sự kinh ngạc của Bạch Nhược Y, giọng nói lạnh lẽo vang lên, “Đừng nghĩ nhiều, chỉ là tôi không thích bị người khác kéo ống tay áo, giống như một đứa bé bị dắt đi.” Nghe giải thích như vậy, bước chân Bạch Nhược Y mới tiếp tục đi về phía trước.
Cho nên anh nắm tay cô cũng không có ý gì khác, chỉ đơn thuần để cô dẫn đường mà thôi? Hay là nói, trước kia Lộ Trạch đều dẫn đường cho anh đi như thế.
Năm năm qua, hai người bọn họ đã thân mật đến mức độ nào rồi?