“Quá đáng?” Thẩm Đình Thâm lặp lại từ này bằng giọng điệu kỳ lạ, hàng lông mày đen nhánh khẽ nhăn lại, “Thế này là quá đáng ư? Vậy tiếp theo nếu tôi nói với cô rằng, Tập đoàn Bạch thị xuất hiện khủng hoảng là do một tay tôi gây ra, vậy có phải càng quá đáng hơn không? Còn nữa, tôi muốn nói đây chỉ là mở đầu mà thôi.
Mấy năm nay Bạch thị xuôi chèo mát mái đều nhờ tôi ngẫm nâng đỡ.
Bây giờ tôi không chỉ không giúp gì cho Bạch thị, ngược lại sẽ rút về hết tất cả tài nguyên đã ngầm đầu tư vào.
Bạch Nhược Y, từ trước đến nay cổ vốn là người thông minh, cô không hiểu tiếp3theo Bạch thị sẽ xảy ra chuyện gì hay sao?” Cũng có nghĩa là địa vị của Bạch thị bây giờ phần lớn là nhờ năm năm nay Thẩm Đình Thâm lót đường cho nên Bạch thị mới được xếp vào tầng lớp trung lưu của thị trường kinh doanh thành phố H.
phải nhằm vào Bạch thị như vậy? Rõ ràng anh biết tôi không dễ dàng gì mới giành lại được Bạch thị.
Rõ ràng anh biết đối với tôi, đối với ba tôi, Bạch thị có ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn muốn làm sạch thị lại phá sản lần nữa ư?”
Sáu năm trước Bạch thị phá sản, Thẩm Đình Thâm là chồng của Bạch Nhược Y nhưng khoanh tay đứng nhìn, chẳng quan2tâm Bạch Nhược Y đau khổ cầu xin đủ mọi cách.
Sáu năm sau, Thẩm Đình Thâm biết rõ Bạch Nhược Y có thể lấy lại được Bạch thị, hoàn toàn là bởi vì Cố Thần Trạch nể tình hữu nghị giữa hai người nên mới trả lại.
Mà bây giờ, Thẩm Đình Thâm còn muốn đặt Bạch thị bên cạnh bờ vực một lần nữa, thậm chí muốn làm Bạch thị phá sản.
Mà bây giờ Thẩm Đình Thâm muốn rút toàn bộ tài nguyên về sẽ khiến Bạch thị sụp đổ hoàn toàn, không chỉ làm Bạch thị trở lại trạng thái năm năm trước, mà thậm chí còn tồi tệ hơn năm năm trước.
Nếu Thẩm Đình Thâm lại động tay động chân thêm, rất có thể3Bạch thì sẽ có khả năng bị phá sản.
Mà với giọng điệu như bây giờ của Thẩm Đình Thâm, có nghĩa là anh chắc chắn sẽ khiến Bạch thị đóng cửa.
Đôi mắt màu hổ phách của Bạch Nhược Y run rẩy, cô không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả cảm giác bây giờ trong lòng mình, thậm chí không rõ tại sao năm năm nay Thẩm Đình Thâm muốn giúp Bạch thị.
Chẳng lẽ là vì ngày hôm nay, là vì muốn làm Bạch thị phá sản sao?
Ván cờ này, Thẩm Đình Thâm chơi lớn quá rồi đấy.
Những suy nghĩ này đều là vì Bạch Nhược Y giận quá nên mới nghĩ xiên xẹo ra như vậy.
Nếu Bạch Nhược Y bình tĩnh một chút9thì sẽ biết năm năm nay Thẩm Đình Thâm chăm lo cho Bạch thị thật ra đều là vì tình yêu với cô.
Bởi vì Thẩm Đình Thâm yêu Bạch Nhược Y, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, anh sẽ vô thức mà chăm lo cho Bạch thị.
“Anh muốn khiến Bạch thị phá sản?” Hai tay Bạch Nhược Y rũ ở bên người đang không ngừng run rẩy, “Tại sao anh...
Rõ ràng anh biết đối với tôi, đối với ba tôi, Bạch thị có ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn muốn làm sạch thị lại phá sản lần nữa ư?”
Sáu năm trước Bạch thị phá sản, Thẩm Đình Thâm là chồng của Bạch Nhược Y nhưng khoanh tay đứng nhìn, chẳng quan tâm Bạch Nhược Y3đau khổ cầu xin đủ mọi cách.
Sáu năm sau, Thẩm Đình Thâm biết rõ Bạch Nhược Y có thể lấy lại được Bạch thị, hoàn toàn là bởi vì Cố Thần Trạch nể tình hữu nghị giữa hai người nên mới trả lại.
Mà bây giờ, Thẩm Đình Thâm còn muốn đặt Bạch thị bên cạnh bờ vực một lần nữa, thậm chí muốn làm Bạch thị phá sản.
Bạch Nhược Y rời khỏi Trung Quốc năm năm, cũng không thể nói là có tình cảm lớn lao với Bạch thị.
Nhưng cô biết Bạch thị có ý nghĩa gì đối với Bạch Kiển.
Cô thật sự rất sợ, sợ Bạch Kiến sẽ không chịu nổi nguy cơ Bạch thị đóng cửa một lần nữa, sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng.
Mặc dù bây giờ sức khỏe Bạch Kiển đã khá lên, nhưng rốt cuộc đã sáu năm qua đi, sức khỏe của ông vẫn kém hơn trước kia.
Nếu lần này lại phải chịu kích thích, Bạch Nhược Y thật sự sợ sẽ có vấn đề xảy ra với Bạch Kiển.
Thẩm Đình Thâm nhỏm dậy khỏi ghế sofa và nghiêng người về phía trước.
Giọng nói khá lười biếng vang lên, “Bạch thị có ý nghĩa gì đối với cô và ba cô, đâu có liên quan gì tới tôi?” “Thẩm Đình Thâm, anh thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao?” Hốc mắt Bạch Nhược Y đong đầy nước mắt, bây giờ cô thật sự không biết người trước mặt rốt cuộc là ai, sao lại khiến người khác giận sôi lên như thế, sao lại đáng sợ như thế? Đáng tiếc hai mắt Thẩm Đình Thâm đều không nhìn thấy gì, không nhìn thấy sự tuyệt vọng và mất mát nơi đáy mắt Bạch Nhược Y, không nhìn thấy ngón tay Bạch Nhược, đâm vào lòng bàn tay khiến lòng bàn tay đỏ bừng.
Bây giờ anh chẳng nhìn thấy gì cả, buổi tối nhắm mắt lại đều là Bạch Nhược Y trước kia nằm dưới cơ thể mình, nhưng năm năm nay lại nằm dưới cơ thể kẻ khác.
Chỉ cần vừa nghĩ tới điều đó, anh đã muốn điên lên rồi.
Hơn nữa Bạch Nhược Y lại còn có một đứa con với người đàn ông khác.
Một đứa con! Bây giờ Thẩm Đình Thâm đã ngoài ba mươi tuổi, anh ao ước mình có thể có một đứa con, mong muốn mình và người phụ nữ yêu dấu của mình có một đứa con tới nhường nào.
Đứa trẻ đó là nam hay là nữ đều được, giống như cô bé gặp được trong bệnh viện ở Pháp kia, rất đáng yêu và làm tâm trạng người ta thoải mái.
Nhưng mà người phụ nữ yêu dấu của anh đã có con với người đàn ông khác.
Đừng nói bây giờ Thẩm Đình Thâm chỉ đặt Bạch thị vào nước sôi lửa bỏng, nếu có thể, thậm chí Thẩm Đình Thâm còn muốn làm gì đó với người đàn ông đã ở cùng Bạch Nhược Y năm năm kia...
“Cô còn rảnh rỗi ở đây cãi nhau, không bằng trở lại Bạch thị đi, xem cho rõ ràng bây giờ Bạch thị đang rơi vào tình huống như thế nào.” Thẩm Đình Thâm đã không còn muốn nói tiếp với Bạch Nhược Y nữa, anh thản nhiên ngáp một cách, “Trước khi công ty các người phá sản, cố mà giãy giụa nốt đi, cho dù cuối cùng, công ty các người vẫn sẽ phá sản thôi.” Khóe miệng anh nở một nụ cười mê hồn, bây giờ Thẩm thị không chỉ đã quay trở lại tình trạng có tầm ảnh hưởng lớn ở thành phố H như lúc trước, thời gian đã trôi qua năm năm rồi.
Dự án hợp tác giữa Thẩm Đình Thâm và Steve ở nước Mỹ đã hoàn thành.
Với lại sau khi Thẩm Đình Vũ ra tù, cậu ta cũng bắt đầu yên thân và khởi động thành công dự án trung tâm mua sắm trực tuyến mà cậu ta đã xây dựng trước đó.
Bây giờ đừng nói thành phố H có mấy công ty có thể sóng vai với Thẩm thị, ngay cả những công ty có thể uy hiếp đến Thẩm thị trên cả nước này cũng rất ít ỏi.
Chỉ một Bạch thị nhỏ nhoi lấy gì để chống lại với Thẩm thị có thực lực to lớn đây? Bạch Nhược Y tức giận đến mức môi dưới hơi run rẩy, nhưng bây giờ trước một Thẩm Đình Thâm máu lạnh vô tình, cô không thể thốt ra được một chữ nào.
Chẳng lẽ muốn cô cầu xin Thẩm Đình Thâm, cầu xin anh buông tha Bạch thị, cầu xin anh trả lại cho Bạch Nhược Y tấm thẻ vốn thuộc về mình sao? Bạch Nhược Y của hiện giờ không làm được, vì vậy cô làm theo lời Thẩm Đình Thâm nói, quay đầu đi về Bạch thị.