Thanh Ly đứng trước Bạch Nhược Y, cô bé sợ quá không biết phải làm thế nào, từ trước đến giờ cô bé chưa từng thấy Bạch Nhược Y khóc thảm thiết như vậy.
Thanh Ly vội vàng ngồi xổm xuống, dùng bàn tay búp măng gạt sợi tóc bên mặt Bạch Nhược Y rối lo lắng khóc theo, “Mẹ! Mẹ sao thế? Mẹ có chỗ nào không thoải mái à?” Bạch Nhược Y ôm chặt Thanh Ly vào trong lòng, vùi tất cả những giọt nước mắt vào bả vai nhỏ bé của Thanh Ly, nức nở run rẩy, đến cả hơi thở cũng không dồn dập.
Còn Thẩm Đình Thâm bước ra khỏi tòa nhà, trước mặt anh toàn là bóng tối, bên tai đầy những âm thanh xe cộ đông3đúc đang đi trên đường.
Anh quên mất mình là một người mù, hiện giờ đứng bên đường, trên người cũng không có điện thoại...
Nhưng so với những điều này, Thẩm Đình Thâm càng khó làm lòng mình bình tĩnh trở lại hơn.
Từ khi trở về từ quê của Lộ Trạch, Thẩm Đình Thâm vẫn hay đến nhà Bạch Nhược Y để nghỉ ngơi, anh luôn mong có một ngày Bạch Nhược Y sẽ trở lại căn nhà này.
Thẩm Đình Thâm không hề chạm đến bất cứ thứ gì trong căn nhà.
Mỗi ngày trở về cũng chỉ ngủ trong phòng dành cho khách, và dùng đến phòng vệ sinh mà thôi.
Từ khi Thẩm Đình Thâm bị mù, tại của anh vô cùng thính.
Cảm giác ôm Bạch Nhược Y vào2trong lòng, thật giống như Thẩm Đình Thâm có được cả thế giới một lần nữa vậy.
Trong nháy mắt, nó giúp Thẩm Đình Thâm xóa đi đủ loại chuyện không vui đã xảy ra trong năm năm qua.
Dù là nguy cơ của công ty hay đôi mắt của anh.
Chỉ cần Bạch Nhược Y trở về, tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng chỉ vẻn vẹn chưa đến một phút, điều đó đã bị tiếng gọi mẹ của một đứa bé phá vỡ hoàn toàn.
Hôm nay anh vừa mới nằm ngủ ở phòng dành cho khách thì nghe thấy bên ngoài có tiếng vặn khóa.
Lúc đầu Thẩm Đình Thâm còn tưởng là ảo giác, đến tận khi nghe được căn phòng ngủ của Bạch Nhược Y ở bên cạnh3cũng truyền đến tiếng mở cửa.
Thẩm Đình Thâm lập tức xoay người ngồi dậy, anh dựa vào sự quen thuộc với nơi này mà đi đến bên cạnh giường của Bạch Nhược Y.
Cũng dựa vào mùi hương trên người của cô mà ôm chặt cô vào lòng.
Thời gian đã trôi qua được năm năm, cuối cùng người con gái anh yêu nhất cũng về lại nơi này.
Trong nháy mắt, nó giúp Thẩm Đình Thâm xóa đi đủ loại chuyện không vui đã xảy ra trong năm năm qua.
Dù là nguy cơ của công ty hay đôi mắt của anh.
Chỉ cần Bạch Nhược Y trở về, tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng chỉ vẻn vẹn chưa đến một phút, điều đó đã bị tiếng gọi mẹ của một đứa9bé phá vỡ hoàn toàn.
Mę!
Thẩm Đình Thâm đứng bên đường, gương mặt đẹp trai của anh trầm xuống, người căng cứng.
Sự đau khổ trong năm năm qua trong nháy mắt lại ập tới, nó giày vò đầu óc Thẩm Đình Thâm.
Năm năm qua, một mình anh chìm trong dòng sông nhung nhớ, không cách nào kiềm chế được.
Không biết bao nhiêu đêm anh mơ thấy khuôn mặt Bạch Nhược Y, giấc mộng đó vô cùng chân thật, anh gần như có thể giơ tay ôm cô vào lòng vậy.
Nhưng khi vươn tay ra lại luôn chới với giữa khoảng không, giấc mơ vỡ tan khiến anh tỉnh lại, mở mắt vẫn là bóng tối.
Đưa tay sờ ra sau lưng, mồ hôi đã thấm ướt đẫm lưng anh.
Ai cũng nói thời gian3là liều thuốc tốt nhất, nhưng đối với người cố chấp đến cực đoan như Thẩm Đình Thâm.
Thời gian chẳng qua chỉ làm cho nỗi nhớ càng thêm nồng đậm, nó lặp đi lặp lại giày vò anh, mà ngày bình thường Thẩm Đình Thâm còn phải làm như không có việc gì, không nhắc đến cái tên Bạch Nhược Y với bất kỳ ai.
Còn Bạch Nhược Y thì sao, mặc kệ trước đó vì nguyên nhân gì mà cô rời khỏi thành phố H, nhưng về rồi lại không hề đến tìm anh.
Mà bên cạnh cô còn một đứa bé gọi cô là mẹ? Cho nên người chịu đựng sự tra tấn của tình cảm chỉ có một mình Thẩm Đình Thâm anh? Còn Bạch Nhược Y đã vứt bỏ tình cảm của hai người không còn sót lại chút nào, thậm chí còn có một đứa con không hề nhỏ nữa.
Ha ha.
Hiện giờ Thẩm Đình Thâm thật sự không biết, ngoài cười lạnh một tiếng ra, anh còn có thể dùng biểu hiện gì để diễn tả sự chua chát và phiền muộn trong lòng.
Anh đã đi một mình trên lối đi bộ không biết qua bao lâu, nhiều lần còn đi lệch ra thảm cỏ, hoặc đụng vào thùng rác.
Những người đi đường đều nhìn Thẩm Đình Thâm bằng ánh mắt khác thường, rõ ràng trong anh như một người đi bộ bình thường, vậy mà càng đi càng chệch, thỉnh thoảng còn vươn tay giữa không trung như đang tìm gì đó? Không biết có phải là người quen nào đó trông thấy Thẩm Đình Thâm không mà gọi cho Lộ Trạch.
Chỉ một lát sau đã thấy Lộ Trạch lái chiếc xe màu đen của Thẩm Đình Thâm đi tới, vừa tiến chậm bên lề đường vừa quan sát người đi trên phố.
Quả nhiên, chẳng bao lâu cô ta đã nhìn thấy Thẩm Đình Thâm đang đi trên lối đi bộ với động tác quái dị.
Lộ Trạch dừng xe lại, chạy đến đỡ lấy tay Thẩm Đình Thâm, cô ta hơi nhăn mày, “Anh muốn đi đâu sao không gọi cho em, tại sao lại đi ra ngoài một mình thế nào? Anh không biết bên ngoài rất nguy hiểm sao?” Hàng lông mày đen nhánh của Thẩm Đình Thâm nhíu chặt lại, nhưng anh không nói nhiều mà đi theo Lộ Trạch lên xe.
Lộ Trạch ngồi trên ghế lái, cô ta muốn đưa tay giúp Thẩm Đình Thâm cài dây an toàn lại bị anh từ chối.
Anh tự tìm dây an toàn rồi cài vào, sau đó lạnh lùng nói, “Đưa tôi về công ty.” “Sao vậy?” Lộ Trạch phát hiện cảm xúc Thẩm Đình Thâm không thích hợp.
Khí thế trên người anh có sự thay đổi rất lớn, nếu như dùng một từ để hình dung Thẩm Đình Thâm trong năm năm qua thì chính là lịch sự nho nhã.
Còn khí thế của anh bây giờ mạnh mẽ ác liệt, làm cho người khác cảm giác bất cứ lúc nào anh cũng có thể giơ tay ra bóp chết người vậy, khiến người ta vô thức trở nên e ngại.
Cực kỳ giống Thẩm Đình Thâm của năm, sáu năm trước.
Thẩm Đình Thâm cũng không để ý tới Lộ Trạch mà nhắc lại lời mình một lần nữa, “Đưa tôi về công ty.” Lộ Trạch chậm chạp không nổ máy xe, mà nhẹ nhàng siết tay lại thành nắm đấm, sau đó hỏi dò, “Anh...
Có phải nhìn thấy ai đó không?”
Nghe vậy, Thẩm Đình Thâm chợt xoay đầu lại, dùng con ngươi không có tiêu điểm của anh nhìn Lộ Trạch, tức giận nói, “Em biết cô ấy trở về rồi?” “Cho nên, anh đã thấy cô ta?” Tâm trạng Lộ Trạch lập tức chìm xuống.