Thật sự không phải Bạch Nhược Y làm quá.
Tính cách của cô bình thường thiên về dịu dàng và lạnh nhạt.
Chẳng qua là đã rời khỏi mảnh đất này quá lâu rồi, rời xa tất cả những người cô yêu mến làm cô quá khó chịu.
Cảm giác hào hứng quay trở lại lần nữa, làm tâm trạng của cô thấp thỏm, giống như bây giờ cô chạy về nhà là có thể ôm lấy tất cả những người cô muốn ôm vậy.
Thanh Chấp liếc nhìn Bạch Nhược Y, mặc dù trên mặt cô bình thản, nhưng anh ta vẫn có thể nhận ra ánh sáng đang lấp lánh ngập tràn trong đáy mắt cô.
Đừng nói trong năm năm nay chẳng thấy được mấy lần, ngay cả khi còn nhỏ3làm bạn với Bạch Nhược Y, anh ta cũng rất ít khi nhìn thấy trong tròng mắt màu hổ phách của cô có thứ ánh sáng như vậy.
Thanh Chấp gọi một chiếc xe, ba người đi thẳng đến công ty của Bạch Kiến trước.
Thanh Chấp nắm bàn tay mảnh mai của Bạch Nhược Y, tay anh ta rất lạnh, có thể làm trái tim nóng hừng hực của Bạch Nhược Y yên ổn xuống một chút.
Bạch Nhược Y nhìn sang Thanh Chấp và cười nhẹ tênh, cũng không rút tay mình ra khỏi tay Thanh Chấp.
Vốn dĩ sức khỏe Bạch Kiển đã không tốt, nếu còn chịu kích thích, phát bệnh đột ngột giống như rất nhiều năm trước sẽ rất rắc rối.
Chuyện Bạch Nhược Y khó khăn lắm mới2quay về nhà là một chuyện tốt, đừng để biến thành tình trạng đó.
“Ừ.” Bạch Nhược Y gật đầu, cô cũng hơi lo lắng đến chuyện này.
Hai người họ ngồi ở ghế sau, nghĩ xem lát nữa gặp được Bạch Kiến phải kể những chuyện hoang đường xảy ra trong năm năm này như thế nào.
Mà Thanh Ly thì làm loạn muốn ngồi ở ghế trước để ghé vào cửa sổ ngắm cảnh đường phổ của thành phố H.
Nhiều năm như vậy, dù Bạch Nhược Y chưa từng có hành động thân mật với Thanh Chấp, nhưng ở mức độ như nắm tay hay ôm đã xem như rất bình thường.
Tuy nhiên ngay cả khi hai người nắm tay, Bạch Nhược Y cũng cảm thấy chỉ như tay trái mình3nắm lấy tay phải, không hề khiến cô có cảm xúc khác.
“Chờ lát nữa anh vào nói chuyện với chú Bạch trước, em đừng trực tiếp xuất hiện ở trước mặt chú ấy.
Anh sợ chú ấy kích động quá sẽ xảy ra vấn đề về sức khỏe.” Thanh Chấp là một người rất tỉ mỉ.
Anh ta có thể nghĩ đến vấn đề xảy ra nếu như Bạch Nhược Y đột ngột xuất hiện trước mặt Bạch Kiên.
Chuyện Bạch Nhược Y khó khăn lắm mới quay về nhà là một chuyện tốt, đừng để biến thành tình trạng đó.
“Ừ.” Bạch Nhược Y gật đầu, cô cũng hơi lo lắng đến chuyện này.
Hai người họ ngồi ở ghế sau, nghĩ xem lát nữa gặp được Bạch Kiến phải kể những chuyện hoang đường9xảy ra trong năm năm này như thế nào.
Mà Thanh Ly thì làm loạn muốn ngồi ở ghế trước để ghé vào cửa sổ ngắm cảnh đường phổ của thành phố H.
Thành phố H này khá xa lạ với Thanh Ly.
Đôi mắt đen láy sáng ngời của cô bé soi khắp mảnh đất thành phố H phồn hoa.
Nhìn xa xa toàn là người đi lại, bọn họ đều hối hả, hoặc nôn nóng chờ xe...
Tóm lại thoạt nhìn tất cả mọi người đều rất bận rộn, không giống như những con đường yên bình của Nhật Bản.
Mà thứ làm Thanh Ly trợn to mắt là một tin tức chiếu trên màn hình phía trên tòa nhà cách đó không xa.
Thanh Ly không biết nhiều chữ viết trên đó lắm, nhưng có3thể nhìn thấy ảnh chụp hai người Thẩm Đình Thâm và Lộ Trạch cùng nắm tay nhau, bên cạnh còn phối một ít bong bóng màu hồng phấn.
“Ôi...
Cái chú đẹp trai kia cũng ở thành phố này ư?” Thanh Ly bịt miệng, tự lẩm bẩm khe khẽ.
Không bao lâu, xe đã dừng lại trước tập đoàn Bạch thị.
Giây phút xuống xe, Bạch Nhược Y giương mắt nhìn tòa nhà làm việc của tập đoàn Bạch thị.
Bốn chữ to Tập đoàn Bạch thị phía trước đã thay đổi bảng hiệu mới.
Bạch Nhược Y đi theo Thanh Chấp vào sảnh lớn của Tập đoàn Bạch thị, lễ tân đã đổi thành hai cô gái trẻ.
Bọn họ đều không biết Bạch Nhược Y, Thanh Chấp bảo Bạch Nhược Y đến ghế sofa ở cạnh ngồi, để anh thủ liên hệ với Bạch Kiển.
Bạch Nhược Y làm theo lời Thanh Chấp, cho dù công ty này cũng coi như là công ty của Bạch Nhược Y, nhưng xa cách năm năm mới trở lại nơi đây một lần nữa, cách trang trí hoàn toàn mới vẫn làm Bạch Nhược Y thấy hơi lạ lẫm.
Có điều thoạt nhìn công ty này vẫn xem như tràn đầy sức sống, ắt hẳn là năm năm qua Bạch Kiển càng ngày càng xử lý tốt chuyện ở trong công ty hơn.
“Xin hỏi anh có hẹn trước không?” Cô lễ tân mỉm cười lễ phép, nhưng khi ánh mắt chạm đến Thanh Chấp sáng láng ngời ngời thì vẫn vô thức dịu dàng hơn rất nhiều.
“Nhờ cô gọi điện thoại cho Tổng giám đốc của các cô giúp tôi, tôi là một người bạn rất quan trọng của ông ấy.” Khóe môi Thanh Chấp hơi cong, đôi mắt dưới tròng kính lóe lên ánh sáng quyến rũ.
Trái tim nhỏ bé của hai cô lễ tân đó quả thật sắp nhảy ra ngoài, hai người họ đỏ mặt nhìn Thanh Chấp, “Nhưng nếu không có hẹn trước, chúng tôi không thể gọi điện thoại trực tiếp cho Tổng giám đốc được.
Tổng giám đốc trăm công nghìn việc...” Thanh Chấp đột nhiên nhích lại gần hai người họ, mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt mà lại dễ ngửi trên người hòa với hơi thở nam tính của bản thân anh ta tràn vào mũi họ, làm hai người họ không khỏi rung động.
Nét cười trên khóe miệng Thanh Chấp càng ngày càng sâu, cũng càng ngày càng có tính xâm lược, “Giúp tôi đi, giúp tôi liên hệ thử với Tổng giám đốc nhé, làm ơn.” Ánh mắt và giọng điệu như vậy làm hai người họ như bị ma xui quỷ khiến, vứt bỏ đạo đức nghề nghiệp để gọi điện thoại cho Tổng giám đốc giúp Thanh Chấp...
Bạch Nhược Y ngồi ở ghế sofa vừa ôm Thanh Ly vừa lấy điện thoại di động ra.
Cô mới về nước nên vẫn chưa đăng ký số điện thoại.
Vốn là cô muốn xem thử chiều hướng gần đây của thành phố H, thật ra cũng muốn xem thử tình trạng hiện giờ của Thẩm thị, nhưng bây giờ vẫn chưa xem được.
Có điều không sao, đều đã về tới đây rồi, trước tiên gặp Bạch Kiển đã rồi đi tìm Thẩm Đình Thâm cũng như nhau.
Thanh Ly đứng ở trên ghế sofa, híp mắt nhìn Thanh Chấp nói chuyện với hai cô lễ tân, nhìn tới mức mắt muốn lồi ra ngoài, “Mẹ! Mẹ xem ba kìa.
Ba đang làm cái gì ấy.
Làm gì mà lúc nói chuyện với phụ nữ khác phải đứng gần đến như vậy?” Bạch Nhược Y cười, thấy Thanh Ly ghen một cách nghiêm túc như vậy thì cảm thấy như thể Thanh Ly mới là vợ của Thanh Chấp ấy, nào giống con gái.
“Được rồi, ba con đang nói chuyện công việc, con đừng quản nhiều thế.” Bạch Nhược Y ôm lấy Thanh Ly để Thanh Ly ngồi yên trong lòng cô.
Cô tỉ mỉ quan sát mặt mày của Thanh Ly.
Khuôn mặt của Thanh Ly vẫn chưa nảy nở hoàn toàn, nhưng cặp mắt sáng ngời kia quả thật giống Thẩm Đình Thâm như đúc.
Cho dù Bạch Kiến nhìn thấy Thanh Ly cũng sẽ biết Thanh Ly là con của ai.
Mà bên quầy lễ tân đã nối điện thoại đến được với Tổng giám đốc, giọng Bạch Kiến hơi mất kiên nhẫn, “Sao vậy? Hình như hôm nay tôi không có hẹn với vị khách nào quan trọng mà nhỉ?” Cô lễ tân tỉnh táo lại, vừa định nói gì đó thì Thanh Chấp đã cầm lấy điện thoại và mở miệng nói với đầu dây bên kia, “Chú Bạch, là cháu, Thanh Chấp.”