Theo khung cảnh bên ngoài, suy nghĩ nhoáng cái quay về năm năm trước.
Thậm chí cô cũng không dám nghĩ, lúc Bạch Kiển không tìm thấy mình sẽ sốt ruột đến nhường nào.
Hơn nữa sức khỏe của Bạch Kiến luôn không tốt lắm, cũng không biết lúc trước khi ông không tìm được Bạch Nhược Y, có xảy ra vấn đề gì về sức khỏe hay không? Cũng không biết mấy năm gần đây, một mình ông chèo chống Bạch thị, bên cạnh có ai có thể giúp đỡ không? Không ngờ khi về nước, người đầu tiên Bạch Nhược Y muốn gặp nhất là Bạch Kiển, thậm chí nghĩ đến Bạch Kiến là cô cảm thấy trái tim mình nhói đau kinh khủng.
Mà trong thành phố H, chủ đề nóng nhất bây giờ là chuyện kết hôn của Thẩm Đình Thâm.
Việc này còn phải kể từ sau khi3Thẩm Đình Thâm đi Pháp về.
Cũng không biết tại làm sao, từ lúc Thẩm Đình Thâm xuống máy bay từ Pháp về đã có rất nhiều truyền thống cho hai người họ ở cửa đón máy bay.
Mặc dù mắt Thẩm Đình Thâm chẳng nhìn thấy gì, nhưng âm thanh ồn ào của máy bay và âm thanh bấm máy ảnh đã quá quen thuộc với anh, mà hiện giờ nó lại có rất nhiều sự xúc phạm.
Đứng ở bên cạnh anh là Lộ Trạch, hôm nay cô ta trang điểm rất cẩn thận, mặc bộ đồ công sở màu đen, cổ tay áo xắn lên khiến cô ta có vẻ gọn gàng mà vô cùng sành điệu.
Cô ta đã có chuẩn bị.
Lộ Trạch đỡ Thẩm Đình Thâm đi ra từ lối ra, lông mày đen nhánh của Thẩm Đình Thâm nhíu lại từ lâu, “Tôi không muốn để cho bọn2họ biết tôi đi Pháp khám mắt.” Bởi vì nếu để cho bọn họ biết Thẩm Đình Thâm đi chữa mắt, mặc kệ sau này mắt anh rốt cuộc có chữa khỏi hay không, thì đám truyền thông đó cũng nhất định sẽ vin mãi vào đôi mắt anh để múa bút.
Hơn nữa trước đây, Thẩm Đình Thâm trở về từ nhà cũ của Lộ Trạch, sau khi đã điều chỉnh lại tâm trạng ổn định cũng đã từng bị truyền thông khắp nơi đưa tin về đôi mắt của anh.
Những lời lẽ cực kỳ xúc phạm trong đó, Lộ Trạch và Lý Lâm đều không dám đọc cho Thẩm Đình Thâm nghe.
“Được.” Lộ Trạch đỡ cánh tay Thẩm Đình Thâm, ngón tay nhỏ tròn trịa nhẹ nhàng nắm thật chặt ống tay áo của anh.
Hai người mới bước ra, đám truyền thông đã gấp gáp lao lên và chặn kín3mít lối ra.
Các nhân viên bảo vệ tại sân bay bó tay, không ngăn cản được những phóng viên này.
Có điều bọn họ cũng biết rõ rằng hiện tượng này sẽ không kéo dài lâu, cứ kệ những phóng viên này đi.
“Xin hỏi lần này anh Thẩm và cô Lộ đi Pháp làm gì?” Một phóng viên thoạt nhìn khá đanh đá chua ngoa đã xung trận chen lên trước bọn họ, dang cánh tay ngăn chặn những phóng viên liên tục xô đẩy phía sau.
“Đúng vậy, có thể phiền anh Thảm trả lời được không?” Phóng viên khác cũng hát đệm theo.
Sắc mặt Thẩm Đình Thâm cực kỳ xấu, đúng là sợ bọn họ hỏi cái gì thì bọn họ hỏi cái đó.
Có điều bọn họ cũng biết rõ rằng hiện tượng này sẽ không kéo dài lâu, cứ kệ những phóng viên này đi.
“Xin hỏi lần này anh9Thẩm và cô Lộ đi Pháp làm gì?” Một phóng viên thoạt nhìn khá đanh đá chua ngoa đã xung trận chen lên trước bọn họ, dang cánh tay ngăn chặn những phóng viên liên tục xô đẩy phía sau.
“Đúng vậy, có thể phiền anh Thảm trả lời được không?” Phóng viên khác cũng hát đệm theo.
Sắc mặt Thẩm Đình Thâm cực kỳ xấu, đúng là sợ bọn họ hỏi cái gì thì bọn họ hỏi cái đó.
“Đúng vậy, đáp một câu cũng được mà!” “Đúng vậy, phiền hai vị trả lời vấn đề này đi.”
Lộ Trạch đỡ Thẩm Đình Thâm căn bản không đi lên được, Lộ Trạch trợn to mắt, con ngươi sáng ngời tỏa ra hơi thở rét lạnh.
Dẫu gì cũng là một vị luật sư có danh tiếng, Lộ Trạch có vẻ vô cùng thong dong khi đối mặt với rất nhiều chất vấn của phóng viên.
Đôi3môi mềm mượt tô son màu hồng đào của cô ta hơi cong lên một độ cung tao nhã, “Nước Pháp là một quốc gia lãng mạn.
Lần này chỉ có hai người là tôi và Đình Thâm đi thôi.
Về phần đi làm gì, hãy dùng bộ não thông minh hơn người của mọi người để suy nghĩ thử đi, chẳng lẽ không tưởng tượng ra chúng tôi đi làm gì sao?” Khi Lộ Trạch trả lời phóng viên, trên mặt có nụ cười dịu dàng, giọng điệu nói chuyện lại không mất đi sự tinh nghịch, làm trong lòng những phóng viên đó chợt có thiện cảm, cũng nhận ra Lộ Trạch cũng không chống cự phóng viên quá như người khác.
“Vậy...” Những phóng viên đó lập tức đoán ra ý của Lộ Trạch qua giọng điệu của cô ta, “Vậy ý của cô Lộ là, cô và anh Thẩm đi Pháp du lịch?” “Không đúng, bây giờ đã gần cuối năm rồi.
Anh Thẩm chắc sẽ không đi du lịch vào thời điểm này!” Những phóng viên này không vội hỏi Lộ Trạch và Thẩm Đình Thâm nữa mà nhiều lần nghiền ngẫm ý của Lộ Trạch khi nãy.
Lộ Trạch đỡ Thẩm Đình Thâm bước qua đám đông đi ra ngoài thêm vài bước, so với vừa rồi, hình như đám phóng viên đó cũng không vồ vập quá nữa.
“Đó là đi hưởng tuần trăng mật phải không?” Vẫn là phóng viên khá đanh đá chua ngoa kia, hai mắt anh ta tỏa sáng nhìn Lộ Trạch, hy vọng Lộ Trạch có thể tỏ vẻ đồng ý với cái nhìn của mình, “Phải không? Cô Lộ cũng ở bên cạnh anh Thẩm nhiều năm rồi.
Thật ra bây giờ hai người đã sắp kết hôn rồi nhỉ! Lần này đi Pháp là cùng đi hưởng tuần trăng mật phải không?” Trong mắt những người ngoài bọn họ, Thẩm Đình Thâm trước kia đúng là người đàn ông xuất sắc nhất có một không hại của thành phố H.
Mặc kệ là địa vị của Thẩm thị ở thành phố H, hay là điều kiện cá nhân của Thẩm Đình Thâm, mặt mũi, dáng người, vân vân...
Nhưng hiện giờ hai mắt Thẩm Đình Thâm đã mù.
Người đàn ông dù có xuất sắc mà vướng cái tiếng bị mù, tất nhiên sẽ làm người ta hoàn toàn thất vọng.
Dĩ nhiên, những phụ nữ như tre già măng mọc nhào lên người Thẩm Đình Thâm đã bớt đi nhiều.
Mà Lộ Trạch lại vẫn luôn ở bên cạnh Thẩm Đình Thâm trong khoảng thời gian này, mặc kệ là trong sinh hoạt hay là công việc đều giúp đỡ anh rất nhiều.
Ở trong mắt bọn họ, Lộ Trạch kết hôn với Thẩm Đình Thâm cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Hơn nữa hiện giờ Thẩm Đình Thâm cũng tầm ba mươi rồi, tính tình hiền hòa hơn nhiều so với trước đây, chuyện nước chảy thành sống thế này cũng là lẽ dĩ nhiên.
“Đúng vậy! Nước Pháp là quốc gia rất lãng mạn, nhất định là đi hưởng tuần trăng mật phải không?” Những phóng viên khác cũng kích động và hùa theo hỏi.
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ gần như có thể chắc chắn hai người họ đi hưởng tuần trăng mật.
Trên mặt Lộ Trạch vẫn đeo nụ cười bình thản từ đầu tới cuối, nhưng không muốn trả lời câu hỏi của bọn họ.
Tuy nhiên, qua đôi mắt của đám phóng viên, ý tứ trong đáy mắt cô ta không cần nói cũng biết.
Đó là khẳng định!
Thẩm Đình Thâm nghe thấy lời của các phóng viên, trong lòng rất khó chịu.
Nhưng anh lại không thể trách Lộ Trạch, dù sao cũng là anh mở miệng nói với Lộ Trạch rằng không muốn để phóng viên biết mình đi Pháp làm gì.
Hơn nữa Lộ Trạch cũng đâu có nói là đi tuần trăng mật, tất cả đều là phóng viên tự tưởng tượng ra.