“Buông tha cô ấy.” Thẩm Đình Thâm lạnh nhạt thuật lại những lời này, khóe môi nở nụ cười nhạt: “Tôi đã mù năm năm, dù trong công việc hay cuộc sống thường ngày, tôi hoàn toàn có thể tự gánh vác, nhưng nếu giờ phút này đuổi cô ấy đi mới là quá đáng.”
“Thế cậu dây dưa với cô ấy thì không quá đáng à?” Từ trước đến nay Cố Thần Trạch luôn thẳng tính, làm sao anh ta hiểu được năm năm qua, Lộ Trạch bầu bạn bên cạnh Thẩm Đình Thâm có ý nghĩa gì?
Thẩm Đình Thâm muốn phản bác nhưng rồi cảm thấy có nói cũng vô nghĩa, gương mặt vốn đã lạnh lùng nay còn lạnh lùng hơn.
Cố Thần Trạch nhìn thấy mọi sự3thay đổi ở anh, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thôi không nói chuyện này nữa, nói chuyện liên quan tới mắt cậu đi. Lần này vốn định dẫn cậu qua Pháp, nhưng bên công ty tôi cũng nhiều việc...”
Bây giờ Cố Thần Trạch không còn là thái tử của doanh nghiệp Cố thị, anh ta đã ngồi lên ghế Tổng giám đốc. Công việc bận rộn, không còn thời gian như trước để cả ngày qua lại với Thẩm Đình Thâm.
“Không sao.” Hai tay Thẩm Đình Thâm đặt trên đầu gối, năm ngón dần dần co lại: “Cậu giúp tôi để ý chuyện đó, tôi đã cảm kích lắm rồi. Cho dù lần này mắt có khỏe lại hay không, tôi đều vô cùng cảm ơn tấm2lòng của cậu.”
Cố Thần Trạch bắt lấy tay Thẩm Đình Thâm, khẽ cong môi: “Thẩm Đình Thâm, cậu mãi là bạn tốt nhất của tôi.”
Thẩm Đình Thâm hơi cau mày, mỉm cười rồi ra sức rút tay về: “Cậu làm gì thế? Chơi gay à?”
“Xuống địa ngục đi!” Cố Thần Trạch vỗ vai Thẩm Đình Thâm: “Qua Pháp rồi nhớ liên lạc thường xuyên, trước kia tôi từng ở bệnh viện đó một thời gian dài, quen kha khá người đấy.”
“E là quen không ít phụ nữ đẹp nhỉ.” Thẩm Đình Thâm cười trêu: “Với tác phong của cậu, chắc là quen hết những người phụ nữ đẹp trong bệnh viện hả?”
“Ôi trời, cậu đừng nói bậy!” Cố Thần Trạch trợn mắt nhìn Thẩm Đình Thâm: “Nếu để3Chu Dụ nghe được những lời này, cô ấy lại giày vò tôi.”
“Hừ, thằng nhóc nhà cậu chỉ sợ Chu Dụ.” Thẩm Đình Thâm cười nhẹ nhưng trong lòng không hề có ý mỉa mai. Chu Dụ và Cố Thần Trạch yêu đương lâu như vậy, có thể thấy tình cảm hai người họ rất sâu sắc.
Cùng lúc đó ở một đất nước khác, có hai người ngồi ở đình hóng mát.
Đặc biệt là người phụ nữ mặc váy trắng, vẻ mặt cô vô cùng chấn động, đôi mắt màu hổ phách không ngừng run rẩy, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Anh nói thật ư? Đằng Y đồng ý cho chúng ta về Trung Quốc sao?”
Vừa hỏi xong, đôi mắt cô đã đong đầy nước.
Năm năm9rồi! Năm năm ròng rã, cô dồn hết mọi tâm tư vào Thanh Ly, chỉ có như vậy mới khiến lòng cô chết lặng!
Bạch Nhược Y đã sớm không còn hy vọng được quay về Trung Quốc.
Hơn nữa tin này còn được thốt ra từ miệng Thanh Chấp một cách bất ngờ như vậy.
Thanh Chấp cầm tờ khăn giấy đưa cho Bạch Nhược Y. Thấy cô kích động thì khó chịu không nói nên lời.
Năm năm rồi! Năm năm ròng rã, cô dồn hết mọi tâm tư vào Thanh Ly, chỉ có như vậy mới khiến lòng cô chết lặng!
Bạch Nhược Y đã sớm không còn hy vọng được quay về Trung Quốc.
Hơn nữa tin này còn được thốt ra từ miệng Thanh Chấp một cách bất ngờ như3vậy.
Thanh Chấp cầm tờ khăn giấy đưa cho Bạch Nhược Y. Thấy cô kích động thì khó chịu không nói nên lời.
Hóa ra cho dù mình đối xử tốt với cô ấy đến đâu, cho dù mình vì cô ấy làm những gì cũng không khiến cô ấy vui vẻ một chút nào.
Thanh Chấp hơi không cam lòng, nhưng cuối cùng lại thất bại, bởi anh ta không đành lòng nhìn Bạch Nhược Y khó chịu.
Thôi, có lẽ do kiếp trước tạo nghiệt.
“Ừ, nhưng trước khi về Trung Quốc, chúng ta phải qua Pháp giúp Đằng Y hoàn thành một việc cuối cùng mà anh có thể làm.” Thanh Chấp khẽ giải thích: “Chính là trang viên trước đó anh mua giúp ông ấy, bây giờ số rượu được ủ năm trước đã đến lúc. Anh đi xem qua rồi chuyển về Nhật cho Đằng Y.”
“Phải mất bao lâu?” Bây giờ Bạch Nhược Y rất muốn về Trung Quốc, nhanh chân tới thành phố H thăm Bạch Kiến, thăm người mà ngày đêm mình mong nhớ.
“Không lâu lắm, có lẽ khoảng nửa tháng.”
“Vậy bao giờ chúng ta xuất phát?” Bạch Nhược Y không muốn hoãn một khắc nào. Cô cực kỳ chán ghét cái sân này, chán ghét việc phải liên tục sống dưới bóng ma của Đằng Y, chán ghét cuộc sống luôn bị giam cầm.
Cô giống như chú chim hoàng yến biết mình sắp được tự do, tất nhiên không thể đợi thêm, gấp gáp muốn dang cánh đạp nước bay đi.
“Nhanh nhất cũng phải ngày mai.” Lúc này đây, Thanh Chấp đã dần khó chịu; càng nhìn Bạch Nhược Y sốt ruột lại càng khiến anh ta cảm thấy bị đả kích sâu sắc.
Bạch Nhược Y đang chìm trong vui mừng, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt thay đổi của Thanh Chấp. Hiếm khi cô chủ động bắt lấy cánh tay anh ta: “Bây giờ em lập tức đi thu dọn đồ đạc!”
Nói xong, Bạch Nhược Y đứng dậy đi ngay, đâu còn giống với người thiếu nữ không có sức sống trong năm năm qua.
Cô vừa đứng dậy, chưa đi được hai bước, cổ tay đã bị Thanh Chấp đột ngột giữ chặt.
Bạch Nhược Y cảm thấy ngạc nhiên, quay đầu nhìn anh ta với vẻ khó hiểu: “Sao vậy? Còn chuyện gì muốn dặn em hả?”
“Anh hỏi em, trong năm năm ở cùng với anh, em không có một khắc nào cảm thấy cuộc sống này không tệ, không hề có ý nghĩ thoáng qua rằng nếu tiếp tục cuộc sống này cũng không sao cả ư?” Thanh Chấp biết rõ còn cố hỏi, nhưng anh ta không cam lòng.
Trong ván bài tình cảm này, chẳng ai muốn ra đi với chiếc túi rỗng. Dẫu Thanh Chấp là loại người lạnh nhạt nhưng cũng biết thế nào là thèm muốn, là lưu luyến.
“Em...” Bây giờ Bạch Nhược Y đã chú ý tới cảm xúc của Thanh Chấp, bỗng vì áy náy mà niềm vui vơi đi bảy tám phần.
Sự do dự và áy náy của Bạch Nhược Y, Thanh Chấp đã nhìn ra cả. Anh ta khẽ cười: “Thôi.”