“Con nhớ được gì hả? Con chỉ nhớ tên mình viết bằng tiếng Nhật thế nào! Mẹ đã nói con là người Trung Quốc, con phải viết chữ Hán.” Người ngồi đối diện Thanh Ly chính là Bạch Nhược Y.
Cô hơi cau hàng mày nhỏ nhắn, hơi không vui: “Hôm qua mẹ tới trường đón con, tại sao con nói ba mẹ mình là người Nhật hả?”
“Mẹ!” Thanh Ly ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp lên, trề môi: “Nhưng mấy bạn nói nếu con không phải người Nhật, mấy bạn sẽ không chơi với con. Hơn nữa ông con cũng là người Nhật, tại sao con không phải?”
“Đừng nói nữa!” Bạch Nhược Y đen mặt. Cô nhìn đứa trẻ, thậm chí bắt đầu hối hận vì đã nghe Đằng Y3mà đưa Thanh Ly đến trường: “Viết lại tên mình mười lần cho mẹ!”
“Ba!” Thanh Ly nhún nhảy chạy qua, bật cao và vọt vào lòng Thanh Chấp.
Thanh Chấp bế cô bé nhỏ lên. Từ động tác tự nhiên và thành thạo, có thể nhìn ra họ đã thực hiện rất nhiều lần nên mới ăn ý đến vậy.
Thanh Ly làm nũng trong lòng Thanh Chấp. Đôi tay nhỏ của bé vòng trên cổ, đầu cọ vào ngực anh ta: “Hôm nay mẹ lại hung dữ với con!”
“Ồ?” Thanh Chấp nhướng mày cười, bế Thanh Ly đến chỗ Bạch Nhược Y rồi ngồi đối diện cô: “Sao thế? Em lại hung dữ với con làm gì?”
Thanh Ly nấp trong lòng Thanh Chấp, sống chết cũng không muốn quay qua2nhìn mẹ.
Dù còn nhỏ nhưng Thanh Ly cũng cảm thấy lưng rét lạnh.
Thanh Ly lại cố chấp nhìn thẳng vào Bạch Nhược Y, ánh mắt không hề nhượng bộ, sự bướng bỉnh này rất giống cô.
Nhưng đôi mắt to lại phủ đầy hơi nước.
Thấy Thanh Ly sắp khóc, Bạch Nhược Y vẫn không hề có ý nhượng bộ. Một giây trước khi nước mắt Thanh Ly rơi, giọng nam nhẹ nhàng khoan khoái bỗng vang lên: “Ly Nhi, xem hôm nay ba mua gì cho con này.”
Thanh Ly sắp khóc, lập tức nở nụ cười vui sướng, khóe mắt đuôi mày chỉ toàn sự mừng rỡ. Bé xoay người nhìn thấy Thanh Chấp mặc vest, cầm hộp điểm tâm và cười dịu dàng bước tới.
“A!” Thanh Ly nghe vậy3thì lập tức tỏ vẻ không còn luyến lưu gì cuộc sống gì nữa. Tuy mới năm tuổi nhưng bé đã đầy năng lượng, chưa trưởng thành mà ngũ quan đã tinh tế như vậy, không khó để nhìn ra mai này lớn lên nhất định sẽ mang vẻ đẹp nghiêng thành đổ nước.
Điều khiến Đằng Y vui vẻ là tuy Thanh Ly còn nhỏ, nhưng hành động và lời nói đều đặc biệt làm người ta yêu thích.
“Con không viết! Khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ, mẹ lại bắt con viết nhiều lần như vậy. Con đã viết hai mươi lần, mẹ còn muốn con viết thêm mười lần!” Thanh Ly hờn dỗi ném bút chì sang bên cạnh, không phải bé được nuông chiều đến độ không9biết nghe lời, mà là bảo bé viết tên nhiều lần thật sự làm khó bé.
Dù gì bé cũng là một đứa trẻ thích chơi đùa, tại sao phải mất thời gian ở trong đình nghỉ mát này?
Gió bỗng chốc mạnh lên, thổi bay lọn tóc trước trán của Bạch Nhược Y, để lộ gương mặt lạnh lùng trong trẻo. Ánh mắt cô lạnh đi.
Thanh Chấp bế cô bé nhỏ lên. Từ động tác tự nhiên và thành thạo, có thể nhìn ra họ đã thực hiện rất nhiều lần nên mới ăn ý đến vậy.
Thanh Ly làm nũng trong lòng Thanh Chấp. Đôi tay nhỏ của bé vòng trên cổ, đầu cọ vào ngực anh ta: “Hôm nay mẹ lại hung dữ với con!”
“Ồ?” Thanh Chấp nhướng mày cười, bế3Thanh Ly đến chỗ Bạch Nhược Y rồi ngồi đối diện cô: “Sao thế? Em lại hung dữ với con làm gì?”
Thanh Ly nấp trong lòng Thanh Chấp, sống chết cũng không muốn quay qua nhìn mẹ.
Bạch Nhược Y cầm cuốn tập trên bàn, liếc nhìn Thanh Ly: “Anh xem, con nó viết tên mình mà chẳng nắn nót gì cả.”
“Hiện giờ Ly Nhi mới có năm tuổi, cầm bút viết chữ được là giỏi lắm rồi, em còn đòi con nó viết tên mình.” Thanh Chấp vừa che chở Thanh Ly, vừa nói giúp bé, đồng thời đưa tay véo khuôn mặt bầu bĩnh của con; dỗ đến mức Thanh Ly không nhịn được mà bật cười khanh khách, sau đó lại sợ Bạch Nhược Y giận thêm nên cố gắng kìm nén lại.
Bạch Nhược Y lười làm khó một đứa trẻ, trái lại ngước mắt nhìn Thanh Chấp mấy lần: “Sao hôm nay anh về sớm thế, không theo Đằng Y đi câu cá sao?”
“Ừ, sáng sớm anh đã theo ông ấy câu cá và tán gẫu cả buổi rồi.” Thanh Chấp nói xong bèn thả Thanh Ly xuống, vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của bé, hạ thấp người và nói nhỏ: “Được rồi, giờ mẹ không giận con nữa, ôm mẹ đi nào.”
Thanh Ly vừa xuống đất đã cười hì hì, vươn hai cánh tay nhỏ bé và chạy tới chỗ Bạch Nhược Y, ngân dài: “Ôm...”
Bạch Nhược Y bế Thanh Ly lên, sau đó dịu dàng chỉnh lại quần áo cho bé: “Được rồi, hôm nay bỏ qua việc này. Con ra ngoài chơi trước đi, trời tối phải về đó.”
“Dạ.” Thanh Ly nheo mắt cười, hôn “chụt” lên tay Bạch Nhược Y rồi chạy bước lớn đi xa.
Thanh Chấp nhìn mà lắc đầu cười: “Em thấy đó, con ruột vẫn là con ruột. Cả ngày em hung dữ với nó, nó vẫn gần gũi với em. Ngay cả điểm tâm anh mua mà nó cũng chẳng nhìn lấy một lần.”
“Do con bé ham chơi.” Bạch Nhược Y dịu dàng nhìn bóng dáng Thanh Ly đi xa: “Sao vậy? Hôm nay trông anh có vẻ như muốn bàn bạc chuyện gì với em.”
“Ừ, đúng là có việc muốn nói với em.” Sắc mặt Thanh Chấp trở nên nghiêm túc, ánh mắt sau cặp kính đã nhuốm màu mệt mỏi: “Hôm nay câu cá cùng ngài Đằng Y, anh đã thử đề cập tới chuyện bảo ông ấy thả chúng ta về Trung Quốc...”
Năm năm qua, người ngoài nhìn vào thì thấy cuộc sống một nhà ba người Bạch Nhược Y, Thanh Ly và anh ta hòa thuận, vừa bình thản vừa mãn nguyện, nhưng chỉ riêng Thanh Chấp biết, trong năm năm này, Bạch Nhược Y chưa bao giờ vui vẻ thật sự, ngay cả sinh nhật hằng năm của Thanh Ly, cô cũng không thể nở nụ cười thật lòng.
Thanh Chấp hiểu rõ nguyên do bên trong.
Vì vậy anh ta mới hết lần này tới lần khác đề cập với Đằng Y rằng mình muốn về Trung Quốc sống.
Chẳng qua, anh ta không ngờ hôm nay Đằng Y lại đồng ý.