Lọc Truyện

Thịnh Sủng Đệ Nhất Phu Nhân - Thập Nguyệt Sơ (FULL)

Thành phố A này không ai là không biết đến tên Minh Dạ, nhưng những người có thể nhìn thấy anh thì vô cùng ít ỏi.

Bởi vì anh chưa bao giờ xuất hiện ở nơi công cộng, dù là có cũng sẽ tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai chụp ảnh lại.

Cho tới nay đều không có ít lời đồn đại, chỉ cần chụp được ảnh của Minh Dạ, sau đó bán cho công ty truyền thống, sẽ được một món tiền không nhỏ.

Tuy nhiên cho tới nay vẫn chưa có người nào thành công, bởi vì những người đó chưa từng có ai xuất hiện lần thứ hai trên cõi đời này nữa.

Anh thần bí giống như tên anh vậy.

Dưới bóng đêm, ai cũng không biết người làm rung chuyển cả thế giới ngầm này rốt cuộc có dáng dấp ra sao.

Bạch Lăng buồn không rõ lý do, sao cô bây giờ mới nhớ ra, người duy nhất có thanh danh như vậy, chỉ có thể là người đàn ông kia.

Cô làm sao lại đần như vậy, đến bây giờ mới nhớ, nhà họ Minh, thành phố A trừ căn biệt thự này ra thì còn có mấy nhà họ Minh nữa?

Bạch Lăng buồn bực vỗ cái trán của mình. Tài xế nhìn theo kính chiếu hậu, tay cầm lái giật giật, trong lòng không nhịn được nhìn cô, lẽ nào bà chủ thực sự đụng hư đầu óc rồi sao.

Bạch Lăng hơi sợ, nếu như có một ngày anh biết cô thực ra không phải là Lan San, vậy... anh sẽ làm gì cô?

Đang lúc nghĩ ngợi bỗng nhiên một tiếng phanh chói tai vang lên, tiếng săm lốp ma sát kịch liệt với mặt đường.

Cho dù là có hệ thống dây an toàn, Bạch Lăng cũng đụng vào ghế trước mặt.

Cô bưng đầu rên rỉ, cửa xe bỗng nhiên bị mở ra, gió lạnh ùa vào khiến cô không nhịn được rùng mình một cái.

Quay đầu liền thấy Minh Dạ đứng ngoài cửa xe, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

"Cô, đi ral"

Lời nói như một mệnh lệnh, không để người ta từ chối, làm cho Bạch Lăng rất phản cảm, tức giận hỏi: "Có việc gì chứ?"

Minh Dạ rõ ràng là không muốn nói chuyện thừa, anh càng không thích người khác nghỉ ngờ mệnh lệnh của anh.

Một tay anh liền gắt gao túm lấy cánh tay Bạch Lăng, dùng sức lôi ra ngoài, kéo cô đi về phía trước.

Sức mạnh của anh rất lớn, Bạch Lăng đau đớn, trên cổ tay vô cùng đau rát, giống như sắp bị bẻ gãy vậy.

"Này, anh làm đau tôi, anh buông tay! Tôi bảo anh buông tay ra, anh nghe không..."

Bạch Lăng chịu không nổi, hô lớn.

Nhưng cô càng kêu, động tác của Minh Dạ lại càng lớn hơn, anh chán ghét Bạch Lăng, chán ghét phải nghe giọng nói của cô, chán ghét cô mất trí nhớ, chán ghét tất cả của cô...

Minh Dạ từ nhỏ đã được huấn luyện đặc thù, lực trên cánh tay cũng mạnh đến đáng sợ, Bạch Lăng đau đến nỗi phát khóc lên.

Cô khàn giọng liều mạng mắng: "Minh Dạ, đồ vô lại!"

Một tiếng mắng này tay Minh Dạ chợt dừng lại, Bạch Lăng không kịp dừng lại liền lao vào lưng anh.

Cô không nghĩ tới lưng của Minh Dạ lại cứng như vậy, giống như tường đồng vách sắt, sống mũi như vừa bị cái gì cắt vậy.

Đau đến mức ngay cả chạm vào cũng không dám, nước mắt từng chút rơi xuống.

"Sao dừng lại bất ngờ dừng lại, cứng như vậy, anh biết sẽ đụng chết người không..."

Minh Dạ nheo mắt lại, không nhịn được thu lại sát khí trong mắt, nước mắt của Bạch Lăng làm cho anh mất đi sự nhẫn lại.

"Câm miệng, lên xe, đừng làm tôi mất mặt!"

Một đoàn xe thật dài bỗng nhiên dừng lại ở lối đi bộ, động tĩnh lớn như vậy đã sớm gây lên không ít sự hiếu kỳ.

Nhưng nhìn một đám người to cao vạm vỡ đeo kính râm như xã hội đen vây xung quanh, liền không một ai dám lại gần.

Minh Dạ làm cho Bạch Lăng không khỏi thêm tức giận, mất mặt? Anh lại còn dám nói đến từ mấy mặt sao?

Là ai đột nhiên không báo trước dừng xe? Là ai không nói lời nào đã kéo cô ra đây?

Cô tay đau như sắp bị bẻ gãy, dù cho cô có lỗi gì với anh, thì cũng là hòa nhau rồi.

"Tôi sao lại làm mất mặt anh, anh nói cho rõ ràng! Anh cũng chẳng cần lo lảng, dù có mất mặt, thì cũng là mất mặt của tôi, chẳng liên quan tới anh!"

Sự tức giận trong mất ngày này của Bạch Lăng dường như đều bộc phát trong mấy lời này, mặc kệ hậu quả thế nào, cũng chẳng thèm để ý một đám vệ sĩ đang trố mắt nhìn phía sau.

Bỏ qua sự kinh ngạc của Minh Dạ, xoay người chạy đi, nhưng cô vừa mới đi được hai bước, hai chân liền lơ lửng, còn chưa phản ứng kịp, đã thấy trời đất như xoay chuyển.

Minh Dạ vác người Bạch Lăng lên vai giống như là đang xách một con gà vậy, đi tới chỗ xe của anh.

Anh đi rất nhanh, đôi chân thon dài, chỉ khổ cho Bạch Lăng, bụng dưới ép sát vào bờ vai cứng rắn của anh, khiến cô đau đến co quäp...

Bị khiêu khích tới lần thứ ba, Bạch Lăng dù có nhãn nhịn giỏi tới đâu thì giờ khắc này cũng sắp nổ tung rồi.

Gô ở trên vai Minh Dạ không ngừng vặn vẹo, hai tay nắm chặt ra sức đánh vào người anh, khàn giọng kêu.

"Minh Dạ, anh buông tôi ra, tôi bảo anh buông tôi ra, con mẹ nó anh có nghe không hả?"

Bước chân Minh Dạ khế dừng lại, anh cong môi, trong mắt mắt phượng xẹt qua một tia châm biếm.

“Lan San, đừng bên, mẹ tôi bây giờ chính là cô!"

Trước kia Lan San thời thời khäc khắc đều muốn quyến rũ anh, cử chỉ lả lướt, khêu gợi chưa bao giờ nói lời thô tục, không nghĩ tới khi vừa mất trí nhớ thì tính tình cô cũng thay đổi nhiều như vậy.

Một câu nói ngắn gọn của Minh Dạ cũng đủ khiến cho Bạch Lăng không nói nên lời, "mẹ nó" bây giờ chính là cô, măng mẹ anh cũng chính là đang mắng mình, cô thật sự là muốn điên rồi.

Khắp phố người qua đường, đều liếc nhìn về phía này, chỉ thấy một người đàn ông vóc người vô cùng tuấn mỹ đang vác một người phụ nữ hét chói tai.

Đi tới thẳng chiếc xe Spyker TakeoverC8, mở cửa kế bên tài xế, thuận tay quảng cô vào trong.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!