Lọc Truyện

Thịnh Sủng Đệ Nhất Phu Nhân - Thập Nguyệt Sơ (FULL)

Bạch Lăng cảm thấy có phải là cô quá mẫn cảm rồi không?

Cô luôn cảm thấy, vị bác sĩ là bởi vì thân làm bác sĩ, cô là bệnh nhân, vậy nên anh ta mới đối xử nồng nhiệt với cô như vậy.

Cũng không phải là anh ta không ghét cô, mà thậm chí, anh ta là người ghét cô tới cay đắng.

Chỉ là anh ta giấu sự ghét bỏ đó ở rất sâu, rất sâu...

Ngày đó khi cô mới tỉnh lại không bao lâu, anh ta liền đi tới.

Kiểm tra qua loa theo thường lệ, rồi nói với Bạch Lăng. "Tôi họ Vệ, gọi là Vệ Thạc Nhân, là bác sĩ của cô!" Bạch Lăng sau khi nghe được tên của anh ta, phản xạ lại:

hạc Nhân? Chính là Thạc Nhân trong "Thạc nhân kỳ, y cẩm y'" đó sao?"

Vệ Thạc Nhân vẫn giữ nguyên khuôn mặt mỉm cười.

"Đúng vậy... không nghĩ tới bà Minh từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, lại cũng biết những lời trong kinh thư này!"

Vệ Thạc Nhân tùy ý nói, thế nhưng lại khiến cho Bạch Lăng cảm giác được anh ta là đang thăm dò cô.

Cô giả ngu: "Haha... thật là một cái tên dễ nghe?" "Phải không?" "Bác sĩ vệ, xin hỏi bao giờ tôi có thể xuất viện?"

"Bà Minh không cần phải gấp gáp, còn cần quan sát thêm Vài ngày!"

"À."

Nếu là lúc trước, khi cô vẫn còn là một Bạch Lăng chân chính, khi nhìn thấy người như Vệ Thạc Nhân, chắc chẳn sẽ rất động tâm.

Lễ độ tao nhã, cử chỉ nhẹ nhàng, tuổi trẻ như đã có sự nghiệp, dáng dấp còn vô cùng tuấn mỹ, đối với bất kỳ ai cũng vô cùng lễ phép.

Ăn mặc một bộ đồ trắng, phong độ, vô cùng mê người.

Cơ hồ anh ta chính là hình tượng trong mộng của tất cả các cô gái trong bệnh viện này.

Nhưng mà bây giờ, cô ngoại trừ trong lòng đang thầm cảm thán, tại sao ông trời không để cho cô gặp anh ta sớm hơn một chút chứ.

Cô hiện tại có thân phận gì, chỉ là một người vợ góa chồng mà thôi, vừa nghĩ tới liền có chút chột dạ.

Con mắt của Vệ Thạc Nhân rất đen, vô cùng thâm thúy, dường như là một ánh mắt không có đáy, đang dần dần hút cô vào.

Ngày thứ hai khi tỉnh lại, đầu vẫn rất đau, như là sắp nổ tung vậy.

Luôn có cảm giác trong đầu có một vùng bị trống.

Bạch Lăng ôm đầu đau đớn, chửi bới.

"Mẹ kiếp, cái đồ phụ nữ chết tiệt kia, về sau tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy cô, bằng không tôi gặp cô lần nào liền đánh lần đó, đánh đánh đánh, đánh chết cô!"

"A... đau chết tôi rồi!"

Vệ Thạc Nhân đang lúc muốn đẩy cửa, liền nghe được tiếng lẩm bẩm bên trong.

Bàn tay đang nảm chốt cửa dừng lại, khóe môi cong lên. Ánh mắt nhíu lại, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi trở lại phòng làm việc, anh ta liền cầm điện thoại lên.

"Alo, cậu chủ Dại" "Nói!"

"Bà Minh nhà anh dường như, rất không giống với trước đây, nếu như không phải là từng quen cô ta từ trước, tôi thật sự sẽ cho răng đó là hai người khác nhau. Hơn nữa, cô dường như không còn tình cảm gì với anh nữa, anh từng nói một người dù có mất đi ký ức, cũng sẽ không mất đi cảm giác tình yêu, tôi cũng đã thử hỏi dò mấy lần, nhưng hoàn toàn không rai"

Đầu bên kia khẽ im lặng, thật lâu mới vang lên giọng nói của đối phương.

"... Chờ tôi về rồi nói!"

Âm thanh của anh vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước, vẫn không có nhiệt độ, dường như là buổi tối âm trầm của thành phố New York dưới chân anh.

Trên bàn làm việc tản mát hơn chục tấm ảnh, trong hình tất cả đều là một người, bà Minh, Lan San!

Chính diện, mặt bên, bóng lưng... người tỉnh mắt liền phát hiện đó đều là ảnh chụp lén.

Biểu tình của người trong ảnh rất nhã nhặn, một số tấm còn có vẻ u buồn.

Khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái, hoàn toàn không giống với người phụ nữ đêm đó.

Lan San kia, rõ ràng là một người làm cho người ta phải chán ghét tới cực điểm.

Nếu như không phải ông Minh đã chết đi, băng vào những chuyện cô làm, đừng nói cô có thể ở lại nhà họ Minh, dù có chết đi trăm lần cũng không hết tội.

Cởi quần áo leo lên giường anh, lần lượt khiêu khích ranh giới cuối cùng của anh... những thứ đó đã khiến anh căm thù cô tới tận xương tủy.

Nhưng hôm lại gặp cô mất đi trớ nhớ, dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác.

Sự thay đổi bất ngờ này, lại khiến cho người ta trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận nổi!

Y Á cuốn khăn tắm đi ra, khuôn mặt diêm dúa lòe loẹt son phấn, ở trong đêm tối như vậy, cứ lặng lẽ đi tới, mang theo dục vọng tới trần trụi.

Cô ta si mê thấy Minh Dạ vẫn đứng trước cửa sổ không nhúc nhích, không nhìn được đi tới, cánh tay trắng như tuyết từ phía sau ôm chặt lấy anh.

Bộ ngực nở nang của cô ta dính sát vào lưng anh. "Cậu chủ..."

Y Á hơi cọ bộ ngực của mình vào người anh. Giống như động tác thở dốc vậy.

Khiến lòng người ngứa ngáy khó chịu, máu trong người cuộn trào, quả thực là so với một người cởi sạch quần áo còn có lực sát thương hơn.

Y Á là người phụ nữ thông minh, cô ta biết ở thời điểm nào, liền dùng âm thanh gì, khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải nổi lên dục vọng.

Thế nhưng, cô ta cũng có lúc sai, Minh Dạ không khỏi phiền phức, không chút thương tiếc đẩy cô ta ra, lạnh giọng: "Ngày mai cô tự về nước!"

Thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Y Á vẫn còn đang sững sờ.

Cô ta quay đầu nhìn cửa sổ ban đêm, phải chiếu một dung mạo tuyệt đẹp, ánh mắt mang theo sự thương tổn.

Giơ tay sờ khuôn mặt nhẫn mịn của mình, trong lòng thầm hoảng sợ, lẽ nào Minh Dạ đối với gương mặt này, đã sinh ra chán ghét rồi sao?

Sẽ không, cô ta chính là người phụ nữ ở bên anh lâu nhất, anh không có khả năng lại tự nhiên chán ghét cô như vậy được.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!