Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Trong giây lát Giản Linh vẫn chưa nghe hiểu sự đùa cợt trong câu nói này của Âu Tuấn, cũng không biết có phải là lờ đờ buồn ngủ hay không, cô tạm ngừng ba giây để suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói.

Sau đó Giản Linh mới bĩu môi nói: "Thiếu tá Âu, anh thật là đáng ghét!"

Âu Tuấn cười khẽ: "Ngủ một chút đi, đến nơi tôi sẽ gọi."

Từ trước đến giờ, Giản Linh có thể lên xe là ngủ, đến nơi sẽ thức dậy, nhưng lúc này cô không muốn ngủ, trong lòng cô nghĩ đến một việc, không yên tâm được.

Cô khẽ cắn môi, rồi cứ nhìn chằm chằm Âu Tuấn.

Cảm giác tồn tại của ánh mắt cô thực sự quá mạnh, nhìn đến mức Âu Tuấn hơi mất tự nhiên, anh bất đắc dĩ nói: "Sao vậy? Cứ nhìn tôi mãi như thế làm gì."

"Âu Tuấn, trong lòng tôi cứ nhớ mãi đến một chuyện, không yên tâm được." Rất nhiều lúc, Giản Linh không giấu được việc gì, cho nên cô cũng không giấu giếm, Âu Tuấn hỏi nên cô cũng nói.

Âu Tuấn lại rất hiểu quan sát sắc mặt, huống chi là con khỉ vô lo vô nghĩ, chuyện gì cũng đều viết hết lên mặt. Cho nên khi nghe thấy Giản Linh nói như vậy, Âu Tuấn nói: "Ngay cả bản thân tôi cũng không biết, lại sao lúc đó lại có khả năng như vậy."

Hai người đều đang nói về việc lúc Âu Tuấn và ngẫu linh đối kháng, lúc đó ngẫu linh nhập vào người Bảo Vy, lòng bàn tay của Âu Tuấn đã bị thương nhưng lại không thể tùy tiện làm tổn thương đến Bảo Vy, dưới tình hình cấp bách, đến bản thân anh cũng không hiểu được tại sao lúc đó lại làm như thế.

Đột nhiên ấn bàn tay đầy máu lên mặt Bảo Vy, sau đó đã xua đuổi được ngẫu linh ở trên người cô bé.

Đương nhiên, còn có máu của huyết tộc chính thống có sức mạnh chữa lành đáng gờm, lúc nào dùng cũng có hiệu quả của Nick, nhưng lại không có tác dụng gì với Âu Tuấn.

Trong lòng Âu Tuấn và Giản Linh có suy đoán như nhau, cho nên đã nói đến đây rồi, nên Âu Tuấn cũng nói ra trước: "Tiểu Linh, tôi thấy rằng… có phải là liên quan đến tà khí trên người tôi không?"

Giản Linh gật đầu: "Trước mắt tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn cần xác nhận thêm một bước."

Âu Tuấn: "Xác nhận thêm một bước?" 

Giản Linh: "Đúng vậy, ngày mai chúng ta đến bộ đặc thù, để tôi nghĩ cách."

Âu Tuấn nghĩ một chút, hỏi: "Trước đây cũng có tình huống giống như tôi xuất hiện không?"

Giản Linh lắc đầu nghiêm túc nói: "Theo tôi được biết thì không có, ít nhất là tôi chưa từng thấy, chưa từng thấy người nào có tà khí nặng hơn anh."

Vậy nên không có để so sánh, Âu Tuấn im lặng gật đầu.

Giản Linh sợ anh lo lắng quá, nên vội vàng nói: "Anh đừng lo, tôi sẽ nghĩ cách, hơn nữa nói không chừng, đây chính là năng lực của anh."

Năng lực…

Âu Tuấn nghiền ngẫm hai chữ này một chút, sau đó gật đầu: "Được, vậy ngày mai đến bộ đặc thù xem xem có thể xác nhận thêm một bước hay không."

Nói xong câu này, dường như Âu Tuấn đã không còn bối rối về chuyện này nhiều nữa, anh nghĩ một chút, rồi vươn tay ra xoa đầu Giản Linh: "Sau khi chờ chuyện ngẫu linh sắp xếp ổn thỏa rồi thì cùng cô về nhà họ Giản ăn cơm."

Câu nói này của Âu Tuấn bỗng làm Giản Linh vui lên, cô cười hì hì: "Âu Tuấn thật tốt, hôm nay ầm ĩ đến như vậy mà anh vẫn còn có thể nhớ đến chuyện này."

"Có thể nhớ sao, tôi đâu có thiếu não giống như cô…" Âu Tuấn thấp giọng cười.

"Tôi mới không thiếu não." Giản Linh lẩm bẩm nói.

Âu Tuấn giống như là dỗ đứa bé thiểu năng nhà mình, anh gật đầu: "Không sai, Tiểu Linh nhà chúng ta thông minh nhất."

Giản Linh lập tức coi câu này như một lời khen, cô cười híp mắt dựa lưng vào ghế, nhưng vẻ mặt không thoải mái lắm, nụ cười trên mặt cô dần tắt ngúm, cô nhíu mày lại, gọi Âu Tuấn: "Âu Tuấn…"

Âm cuối của cô ấy kéo dài hơn một chút.

Âu Tuấn lập tức hiểu ra ngay, có thể làm cô đột nhiên không cười nữa, nguyên nhân có lẽ cũng chỉ có một…

"Đói rồi à?" Âu Tuấn hỏi.

Giản Linh sờ bụng, đầy vẻ đáng thương gật đầu: "Đã lặn lội đến nửa đêm, tôi cảm thấy cơ thể thiếu cá, thiếu thịt, thiếu bánh ngọt, xiên nướng, còn thiếu cả thức uống làm cho cộng đồng người béo mập hạnh phúc."

Âu Tuấn: "? ? ?" Cũng mặc kệ thức uống làm cho cộng đồng người béo mập hạnh phúc mà cô nói là cái gì, tóm lại là cô lại thèm ăn rồi.

Thế nên anh tìm một quầy xiên nướng trông khá sạch sẽ, dù sao thì Giản Linh vốn dĩ cũng không kén ăn, huống chi là quầy xiên nướng có thể thỏa mãn cái bụng đang thiếu cá, thiếu thịt, thiếu xiên nướng của cô.

Vừa ngửi thấy mùi xiên nướng, cô mặt mày rạng rỡ gọi cái này, cái kia.

Sau đó Âu Tuấn nhìn thấy Giản Linh ôm một chai nước coca to ướp lạnh, nụ cười trên mặt tràn đầy thỏa mãn: "Nước làm cho cộng đồng người béo mập hạnh phúc mà tôi thích nhất…"

Trong lòng Âu Tuấn: Ừm… Cái này là nước làm cho cộng đồng người béo mập hạnh phúc.

Âu Tuấn không thường xuyên ăn xiên nướng, trên thực tế, ngoại trừ lúc dã luyện và làm đi nhiệm vụ thì anh ăn uống khá tùy tiện và thậm chí là cực khổ, những lúc khác, anh ăn uống cũng khá lành mạnh.

Nhưng mà Giản Linh có khả năng thần kỳ, đó là dáng vẻ cô ăn vô cùng ngon, cũng sẽ làm cho người khác thèm ăn.

Sau khi ăn uống no nê, hai người trở về Vườn Quảng Nhã, thời gian đã đến hơn nửa đêm rồi.

Giản Linh buồn ngủ đến mức không còn muốn tắm rửa, cô nằm sấp lên giường, thoải mái thở phào, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Nhưng Âu Tuấn lại tắm rửa sạch sẽ, lúc đi lên tầng thì nhìn thấy cửa phòng ngủ chính không đóng, anh nhìn vào bên trong.

Thì thấy Giản Linh nằm sấp trên giường lớn, cô đã ngủ say rồi.

Âu Tuấn đi vào trong, anh lấy chăn mỏng gấp ở chân giường mở nó ra đắp cho cô. Lúc lại gần thì nghe thấy tiếng thở kéo dài của cô, có lẽ là hôm nay mệt mỏi quá, cô còn ngáy khò khò mấy tiếng nho nhỏ, cực kỳ đáng yêu.

Âu Tuấn không kiềm được nhếch môi cười, anh vươn tay ra nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu của cô.

Anh điều chỉnh độ sáng của ánh đèn thành màu tối mờ dễ chịu nhất, rồi điều chỉnh độ ấm của điều hòa, sau đó mới đóng cửa lại, lên tầng nghỉ ngơi.

Hai người đều sau nửa đêm mới đi ngủ, nhưng buổi sáng ngày hôm sau, Âu Tuấn vẫn vẫn dậy đúng giờ, thực tế tính ra thì anh chỉ ngủ ba giờ đồng hồ mà thôi.

Nhưng mà kỷ luật nghiêm ngặt được tạo thành từ nhiều năm trong quân đội vừa nghe tiếng thổi là dậy đúng giờ, quả thật là chăm chỉ rèn luyện.

Cho nên Âu Tuấn vẫn dậy sớm, tập luyện buổi sáng như mọi khi, tập luyện đến mức khắp người toàn là mồ hôi, sau khi anh tắm xong thì xuống làm bữa sáng.

Nhưng anh không mở bản tin buổi sáng, bởi vì anh cũng mệt, không có lòng dạ xem tin tức, sau khi ăn xong thì dựa vào sô pha đọc sách.

Chỉ là không bao lâu thì anh lại ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!