Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Âu Tuấn dùng ngón tay giữ nhẹ cằm và nhìn chằm chằm vào con búp bê trong bức ảnh một lúc lâu, có cảm giác như thể nó có linh hồn và đang sống vậy.

Khi đối diện với xác chết của đôi vợ chồng trên ghế sofa, nó mỉm cười rất hạnh phúc, nhưng sau khi xác chết được đưa đi, nụ cười của nó đã biến mất như thể linh hồn của nó đã bị rút đi vậy. Sự tương phản này thực sự rất quỷ dị.

Sau đó anh hơi nâng cằm lên: "Nó là thứ gì? Cũng là linh thể à?"

Khả năng thích ứng của Âu Tuấn rất nhanh, chưa gì anh đã có thể chấp nhận và thích nghi ngay lập tức, coi những thứ siêu nhiên này là loại vật rồi.

"Hiện tại vẫn chưa chắc chắn hoàn toàn, tôi vẫn cần biết thêm manh mối để đưa ra phán đoán chính xác." Giản Linh nói.

Cô đã không còn cái điệu bộ cợt nhả như hồi xưa nữa.

Cô có thể là người hoạt bát vui vẻ nhất trong cuộc sống thường ngày, nhưng trong công việc, cô cũng là người nghiêm túc nhất, không có gì lạ dù còn trẻ lại còn như con khỉ, nhưng cô lại được mọi người tin tưởng giao cho trọng trách quan trọng là đội trưởng của bộ đội đặc thù.

Giản Linh: "Nhưng chỉ cần một tội ác siêu nhiên thì nó sẽ thuộc về phạm vi công việc của bộ đội đặc thù."

"Trước đây có xảy ra vụ án tương tự không?" Âu Tuấn hỏi, ngón tay khẽ sờ cằm.

Giản Linh: "Ý của anh là vụ án búp bê phạm tội?"

Âu Tuấn gật đầu: "Đại loại vậy, tôi cũng chưa từng tiếp xúc với những thứ này, những vụ án kiểu này đã xảy ra bao giờ chưa?"

"Rồi." Giản Linh gật đầu: "Chúng tôi gọi chung những loại ác quỷ nhập vào búp bê là ngẫu linh."

"Ngẫu linh..." Âu Tuấn lặp lại từ vựng xa lạ này, nhấm nuốt lời nói của Giản Linh, rồi hỏi: "Tất cả những thứ nhập vào búp bê đều là ác quỷ sao?"

Nói chung thì những linh thể giống như Hạ Ly thì không thể gọi là ác quỷ được.

Nhưng khi Âu Tuấn hỏi câu này, Giản Linh lại gật đầu: "Đúng, tất cả những thứ nhập vào búp bê đều là ác quỷ."

Giản Linh nghiêm túc nhìn cô, hỏi: "Tại sao?"

Anh là kiểu một khi đã làm là đến cuối, làm hết sức mình. Nếu anh đã gia nhập bộ đội đặc thù thì anh cần nắm được tất cả các loại thông tin cần biết về công việc sau này của mình.

Giản Linh cũng giảng giải lý do cho anh một cách nghiêm túc.

Nếu phải dùng một câu đơn giản để hình dung thì đó chính là diêm vương dễ chọc, ma nhỏ khó chơi.

Bởi vì trẻ em không có quá nhiều oán hận về thế giới, mọi thứ trong mắt chúng đều trong sáng, mới lạ và đẹp đẽ, chúng sẽ không tiếp xúc với quá nhiều sự xấu xa của thế giới, nên dù có chết thì chúng cũng khó có thể trở thành hung thần ác quỷ.

Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, nếu một đứa trẻ trở thành một ác quỷ sau khi chết, nó sẽ khó giải quyết hơn những ác quỷ bình thường.

Bởi vì nếu như không phải nhận sự tra tấn trong suốt cuộc đời mình, thậm chí còn mang theo sự căm ghét với cả thế giới này thì rất khó để một đứa trẻ trở nên độc ác. Vì vậy hầu hết đó đều là những đứa trẻ đã bị bạo hành và tra tấn rất nhiều lúc còn sống.

Hơn nữa, trẻ con một khi đã xác định điều gì thì nó luôn tin chắc vào điều ấy, rất khó khai thông, cho nên không thể gột rửa được. Vì vậy tuy rằng tàn khốc, bọn họ rõ ràng là những nạn nhân đã phải trải qua những trận tra tấn đau đớn. Nhưng sau khi bọn họ trở thành ác quỷ thì buộc phải bị tiêu diệt, chứ không thể thanh lọc.

"Vì vậy, ngẫu linh chính là sự biến đổi của những đứa trẻ chết một cách bi thảm sao?" Âu Tuấn cau mày, anh thực sự không thoải mái khi nghe chuyện này. Ai nghe chuyện này cũng sẽ thấy khó chịu.

Anh cũng hiểu tại sao Giản Linh không thể không nghiêm túc kể từ khi cô nhìn thấy bản tin kia.

Giản Linh gật đầu: "Ừ, đại loại là vậy. Bởi vì tuy những đứa trẻ này có oán niệm rất lớn nhưng xét cho cùng chúng vẫn còn nhỏ, hồn phách không ổn định, đây cũng chính là lý do tại sao trẻ con dễ dàng nhìn thấy những thứ bẩn thỉu. Cũng bởi vì điều này mà bọn chúng không dễ tụ linh."

"Vì vậy chúng nó sẽ nhập vào một số thứ, và thường lựa chọn nhiều nhất là các loại búp bê, bởi vì đôi khi trẻ con cảm thấy cô đơn sợ hãi, người thường được dựa vào nhất chính là những con búp bê trong vòng tay."

Nghe thấy câu này, ánh mắt Âu Tuấn có vẻ trầm ngâm: "Nhưng khi một đứa trẻ cảm thấy cô đơn và sợ hãi thì chẳng phải nên dựa dẫm vào ba mẹ chúng sao?"

Câu hỏi của Âu Tuấn không có gì sai, nhưng câu tiếp theo của Giản Linh lại khiến vẻ mặt của Âu Tuấn hơi nặng nề, Giản Linh nói: "Vậy nếu người mang đến sự tra tấn và ngược đãi cho đứa trẻ chính là ba mẹ nó thì sao?"

Âu Tuấn nghe xong giật mình, khó tin nhìn Giản Linh: "Những vụ án ngẫu linh mà cô xử lý trước đây đều là như vậy sao?"

Giản Linh khẽ thở dài, ngón tay ôm trán: "Không thể nói là tất cả đều như vậy, nhưng... phần lớn là vậy. Bố mẹ là ranh giới cuối cùng trong lòng con cái, cho dù là những đứa trẻ bị bọn côn đồ ngược đãi sát hại, hầu như bọn trẻ sẽ không tích oán thành ác, nhưng những đứa trẻ bị ba mẹ ngược đãi sát hại thì bọn chúng sẽ có nỗi oán niệm vô cùng lớn."

Giản Linh nói về vụ án của ngẫu linh mà cô từng xử lý trước đây: "Bởi vì ngẫu linh là một linh hồn của đứa trẻ tích oán thành ác, nên lúc phá án rất dễ phán đoán, thường có tính định hướng. Về cơ bản thì bọn chúng sẽ giết người, nhưng chỉ giết những người đã từng ngược đãi và sát hại chúng.

Giản Linh nghe vậy, cũng khẽ thở dài một hơi, duỗi tay xoa đầu Giản Linh: "Thảo nào kể từ lúc xem bản tin thì vẻ mặt cô đã lạ lạ rồi, xử lý những vụ án này sẽ rất khó chịu nhỉ?"

Giản Linh không nói lời nào, nhẹ nhàng gật đầu.

Đúng là rất khó chịu, bởi vì những đứa trẻ này đã trở thành ngẫu linh này đều chỉ đối phó với người xấu, những người từng ngược đãi trẻ con, thậm chí sát hại - những kẻ xấu đáng chết.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!