Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Nghe được lời Âu Tuấn này, biểu cảm Giản Linh không tốt, trong nháy mắt lại cứng đờ.

Ánh mắt cô đờ đẫn, cuối cùng đáy mắt hiện lên vẻ hơi hoảng hốt. Trong lòng Giản Linh kêu lớn, đúng vậy! Làm sao mình có thể biết chuyện phải làm cho anh ta đồ ăn ngon trong vòng mười ngày?

Trong đầu giống như đột nhiên xuất hiện ra câu nói này, bây giờ bảo cô suy nghĩ đến chuyện thôi việc ấy, tất cả hoàn toàn không có đầu mối.

Giản Linh cẩn thận suy nghĩ, sau đó ánh mắt thành thật nhìn Âu Tuấn.

Cô cũng không hề nói gì, nhưng ánh mắt mơ hồ và trống rỗng kia đã nói lên tất cả, con khỉ này vẫn còn mơ màng.

Âu Tuấn chỉ trừng mắt nhìn cô vài giây, cong môi mỉm cười: "Không nhớ cũng được."

Nụ cười vẫn còn trên mặt Âu Tuấn, đi lên lầu.

Giản Linh nhìn theo bóng lưng không nhịn được mà ngứa miệng, luôn cảm giác mình đã bỏ sót chuyện gì rất quan trọng, rất quan trọng rất rất quan trọng!

Nhưng Âu Tuấn cảm thấy đùa giỡn cô rất thú vị, mỗi lần đều là con khỉ này chơi với anh, cùng đến lúc anh chơi lại cô.

Thời gian đợi cơm trưa tới, Âu Tuấn nằm trên tầng một lát, cũng chỉ mười lăm phút thôi, rồi đọc hết mười trang cuối cùng của quyển sách vừa đọc kia.

Dù sau nếu ở tầng dưới có Giản Linh ồn ào bên cạnh, mười trang sách cuối cùng này anh đừng nghĩ sẽ đọc xong.

Nhưng thư kí của ba Giản làm việc vẫn khá tốt, Âu Tuấn lên tầng chưa đến mười lăm phút, thức ăn cũng đã đưa tới.

Giản Linh mừng rỡ muốn thể hiện sự niềm nở, cho nên đã sắp xếp xong những hộp thức ăn trên bàn ăn xong mới lên tầng gọi Âu Tuấn.

Nhưng vừa mới lên tầng hai nắm được tay nắm cửa, nghe thấy giọng nói nghe điện thoại Âu Tuấn truyền đến, nghe lại khá ôn nhu.

Giản Linh còn tưởng rằng anh đang gọi điện cho mẹ hay cho bà nội, dẫu sao Giản Linh đã từng thấy lúc Âu Tuấn ôn nhu nhất, là lúc đối xử với bà Doãn.

Nhưng nội dung nói chuyện của anh dường như không giống như vậy.

"Ngày mai mấy giờ? Được, vậy anh đến đón em. Ăn cơm chưa? Em không về thăm chú Lỗ trước à? Vậy được, muốn ăn gì em nghĩ trước đi, anh đưa em đi ăn. Ừ, biết rồi, được rồi, đi đường một mình chú ý an toàn, cúp máy đây."

Thật ra cũng không phải Giản Linh muốn nghe lén anh nói điện thoại, nhưng vừa đúng lúc, hơn nữa giọng nói của Âu Tuấn tuy dịu dàng, nói chuyện điện thoại rất ngắn gọn, cho lên cô không kịp lánh đi cũng đã nghe xong.

Hơn nữa lúc Giản Linh đang muốn tránh đi, giọng nói bình thản của Âu Tuấn từ trong phòng truyền đến: "Khỉ nhỏ em đứng ngoài cửa làm gì vậy, đi vào đây đi."

Lúc này Giản Linh mới sờ mũi đẩy cửa phòng khép hờ ra tiến vào.

Âu Tuấn ngồi trên chiếc thảm cạnh giường, dựa lưng vào cạnh giường, cặp chân dài thẳng tắp tùy ý duỗi ra, nghiêng đầu nhìn Giản Linh từ cửa tiến vào.

"Em cũng không phải cố ý muốn nghe lén, cơm đưa đến rồi, muốn gọi anh xuống ăn cơm thôi." Giản Linh nhỏ giọng nói, đưa tay xoa xoa mũi.

Âu Tuấn giương nhìn cô: "Rõ ràng cố ý muốn nghe lén."

Âu Tuấn nói vỗ nhẹ chỗ thảm bên cạnh: "Qua chỗ này ngồi."

Giản Linh ngoan ngoãn ngồi xuống, trái ngược lại không muốn cãi nhau với Âu Tuấn, chỉ có điều Giản Linh tuy có khá nhiều lúc chậm chạp, nhưng đại khái tử nhỏ vì năng lực bản thân biết nhìn sắc mặt người khác.

Cho nên vào một vài lúc, cô cảm giác rất nhạy biến về tâm trạng của người khác. Cô có thể nhìn ra tuy lúc trước giọng nói của Âu Tuấn với đầu dây bên kia rất ôn nhu, nhưng nhìn tâm trạng lúc này cũng không tốt. 

Thậm chí hơi sa sút.

"Chút nữa ăn đi, ngồi với tôi một chút trước đã” Âu Tuấn thấp giọng nói.

Giản Linh gật đầu rất ngoan ngoan ngồi bên cạnh. Không nói câu nào.

Thật ra cô vẫn luôn thông cảm cho tâm trạng của người khác, lúc nghịch ngợm cô sẽ nghịch ngợm, nhưng lúc nên im lặng cô có thể vô cùng im lặng. Dù có tò mò muốn biết nhiều thế nào đi chăng nữa, cô cũng cũng có thể nhẫn nhịn rất tốt.

Điều này lại khiến Âu Tuấn hơi không thói quen.

Âu Tuấn chuyển ánh mắt nhìn cô: "Không muốn hỏi gì à?"

Giản Linh ngồi ôm đầu gối, để đầu mình lên đầu gối, quay đầu nhìn anh: "Không hỏi."

Cô đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay Âu Tuấn: "Không sao, em ngồi với anh một lát."

Lòng Âu Tuấn dần dần thoải mái, anh nhẹ nhàng khẽ thở dài: "Là một người em gái của đồng đội anh thôi."

Anh trầm giọng nói ra câu này, nói ra thân phận của người vừa ở đầu điện thoại kia.

Biểu cảnh của anh ta rất thống khổ nặng nề, trong nháy mắt in vào lòng Giản Linh, trong lòng cô nhanh chóng đã có phòng đoán, nhưng cô không dám nói.

Âu Tuấn hít sâu một hơi, sau đó nói ra một tràng dài.

Thanh âm vẫn trầm thấp, trong giọng nói có vừa trầm thấp vừa từ tính, giọng khàn đặc đi: "Đồng đội của anh tên là Lỗ Phong, hồi đó anh và anh ấy ở trường quân sự là bạn cùng phòng, về sau cùng như vào thành bộ đội đặc chủng, anh ấy rất chính trực ư tú, tính cách rất trong sáng, khác hoàn toàn với anh."

Đối mặt với tất cả sự chèn ép, dường như đều có thể mỉm cười vượt qua. Ở một mức độ nào đó, Âu Tuấn cảm thấy tính cách của Lỗ Phong hơi giống với Giản Linh.

Nghe được Âu Tuấn nói đến đây, Giản Linh cơ bản đã có thể chắc chắn suy đoán trong lòng mình.

Lỗ Phong này, chắc hẳn đã mất rồi.

Cô không lên tiếng, chỉ dùng lực nhéo ngón tay Âu Tuấn.

Âu Tuấn im lặng mấy giây, giọng nói trầm thấp.

"Đó là một lần làm nhiệm vụ ở biên giới. Bọn anh cùng không ngờ rằng nhiệm vụ này lại nguy hiểm như vậy. Khi đó bọn anh quá trẻ, cũng đều rất kiêu ngạo, bởi vì là người xuất sắc thứ nhất thứ nhì trong trường quân đội, cũng hơi… kiêu căng ngạo mạn."

Âu Tuấn nói thấp giọng cười nhẹ, lộ ra vài phần tự chế giễu.

"Vốn người phải chết là anh." Ánh mặt Âu Tuấn có chút xa xăm, không biết có phải lại đang nghĩ đến tình cảnh thê thảm ấy hay không: "Lỗ Phong vì che chở cho anh, cản súng giúp anh và hy sinh. Khi đó, anh ấy còn chưa tròn hai mươi tư tuổi."

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!