Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Cách xưng hô ‘chị dâu nhỏ’ khiến Âu Tuấn và Giản Linh đều hơi sửng sốt.

Lâm Mỹ Như là một cô gái thông minh, phản ứng cực nhanh, vừa nhìn thấy biểu hiện của Âu Tuấn và Giản Linh, liền nói: "A, Vẫn chưa là chị dâu nhỏ sao? Vậy thì sau này sẽ là chị dâu nhỏ.” 

Cô ấy nhìn Giản Linh, hỏi: "Chị dâu nhỏ, chị không sao chứ? ”

Giản Linh vội vàng khoát tay áo: "Không sao đâu, không sao đâu." Cô từ trên lưng Âu Tuấn leo xuống, giờ phút này giống như cô vợ nhỏ rụt rè lui về phía sau anh.

Cô không phải bởi vì sự xuất hiện của Âu Dật cùng Lâm Mỹ Như mà luống cuống, cô đơn thuần mất bình tĩnh là vì sự xuất hiện của Dương Tâm Lan mà thôi!

Sau khi trả lời những lời này của Lâm Mỹ Như, Giản Linh mãi mới phản ứng lại, không đúng! Với mối quan hệ của cô và Âu Tuấn thì xưng hô ‘chị dâu nhỏ’ này là chưa đủ!

Dương Tâm Lan ngược lại vui vẻ hớn hở, tuy nói đối với con gái nhà mình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng khi nhìn thấy Giản Linh cùng Âu Tuấn cư xử cũng không tệ lắm, bà ấy vẫn rất hài lòng.

Bà lấy ra một cái bình giữ nhiệt đưa cho Giản Linh: "À, ba con nấu canh cho con đấy, làm mấy món. Ngay khi trở về từ công ty sau cuộc họp liền chui vào trong bếp bận rộn một giờ, chỉ sợ con ăn thanh đạm thì mất hứng, tất cả đều làm theo khẩu vị yêu thích của con.”

Giản Linh nước mắt lưng tròng, trên đời này chỉ có ba là tốt nhất! Có đôi khi cô không nhịn được cảm thấy, nếu không phải vì có ba cô, cô từ nhỏ đến lớn gầy như vậy, sợ là đã sớm bị bà Dương Tâm Lan ném xuống sông chết đuối không biết bao nhiêu lần rồi…

Giản Linh vui vẻ ăn bữa ăn bento yêu thương của ba, sau đó chớp chớp mắt nghe bọn họ nói chuyện, cảm thấy cũng rất thú vị.

"Ngày mai sẽ xuất viện?" Dương Tâm Lan biết được chuyện Giản Linh ngày mai sẽ xuất viện, ngược lại không có nhiều ý kiến, chỉ gật đầu: "Xuất viện sớm một chút cũng tốt, con bé ở lại bệnh viện cũng là chịu tội. ”

Đôi mắt kia ở trong bệnh viện không biết phải nhìn thấy bao nhiêu thứ xấu nữa…

Âu Dật nói: "Vậy ngày mai anh đến đón. ”

Âu Tuấn lắc đầu nói: "Không có việc gì, cũng không có bao nhiêu thứ, không cần phiền toái như vậy, anh khó khăn lắm mới trở về một lần, ở bên ông bà nội nhiều hơn đi.”

Giản Linh cảm thấy điều này cũng đúng, bọn họ làm quân nhân, quanh năm suốt tháng cũng không có mấy ngày có thể về nhà, vẫn là ở bên người nhà nhiều thì tốt hơn.

Âu Dật suy nghĩ một chút, liền cười nhạt một chút: "Sau khi bé Năm xuất viện, trở về cùng nhau ăn một bữa cơm đi? Anh hiếm khi có một kỳ nghỉ, lần sau gặp nhau không biết là khi nào.”

Ngay cả Giản Linh cũng cảm thấy chuyện này hợp tình hợp lý, nhưng Âu Tuấn vẫn rất tôn trọng nhìn về phía cô, hỏi: "Được không?”

Giản Linh còn chưa kịp gật đầu tỏ thái độ, Dương Tâm Lan đã ở một bên nói: "Được được, có cái gì không được.”

Giản Linh trong lòng bất đắc dĩ, gật đầu nhìn Âu Tuấn: "Không thành vấn đề.”

Cô uống sạch sẽ chút canh cuối cùng trong bát, sau đó vội vàng gọi mẹ cô: "Mẹ, mẹ về trước đi.”

"Tại sao lại đuổi mẹ về sớm như vậy, sợ mẹ ngáng chuyện của con sao?" Dương Tâm Lan vừa tới thu thập bình giữ ấm vừa hỏi một câu.

Giản Linh nói: "Đây không phải là muốn các bạn trẻ cùng nhau trò chuyện một lát sao.”

Lý do này Dương Tâm Lan ngược lại có thể nghe vào, thu thập xong liền nói: "Vậy mẹ đi trước, những người trẻ tuổi trò chuyện một chút đi.”

Nói xong, Dương Tâm Lan nhẹ nhàng sờ sờ đầu Giản Linh: "Bản thân chú ý nhiều vào, mỗi lần con như vậy đều cảm thấy rất tồi tệ, đừng cậy mạnh mà không để ý thân thể mình, biết không?”

Nhìn ánh mắt xưa nay của mẹ luôn ghét bỏ cô, giờ phút này lại là ẩn chứa sự đau lòng cùng tự trách. Cô cảm thấy thà mẹ cô luôn ghét bỏ cô còn hơn.

Giản Linh lộ ra nụ cười thật lớn: "Đừng lo lắng, bà Dương Tâm Lan, con ổn lắm! Mẹ mau quay về đi.”

Sau khi Dương Tâm Lan rời đi, Âu Dật và Âu Tuấn ngược lại vẫn như thường, nhưng Lâm Mỹ Như quả thật là tự tại hơn nhiều.

Bác gái nhà họ Âu cũng là mẹ hổ, cho nên Lâm Mỹ Như cũng là người sợ mẹ. Tính cách của Dương Tâm Lan đại khái khiến Mỹ Như nhớ lại nỗi sợ hãi mấy năm nay bị mẹ ruột Âu Húc Lam an bài…

Vì thế Dương Tâm Lan vừa đi, Lâm Mỹ Như liền nói nhiều hơn trước.

Cùng là người sợ mẹ, Giản Linh và Lâm Mỹ Như có chút thương tiếc nhau, đúng là đồng bệnh tương thông. 

Hơn nữa hai người bọn cô còn có hàng loạt quặng trong nhà, tuổi tác chênh lệch cũng không lớn, Lâm Mỹ Như chỉ nhỏ hơn Giản Linh hai tuổi mà thôi, hai người họ cũng vì vậy mà dễ nói chuyện hơn.

Trước khi đi, Lâm Mỹ Như còn lưu luyến không rời.

"Chị dâu nhỏ, chị dâu nhỏ! Chị nhất định không được không cần anh trai của em đấy! Em chỉ quen chị thôi! Em nói cho chị biết, kỳ thực tập của em đã được định rồi, ngay tại bệnh viện quân y số ba ở thành phố Yên Ninh, sau này chúng ta có thể thường xuyên cùng nhau chơi, cùng nhau đi dạo rồi!”

Sau khi mọi người đi, phòng bệnh mới im lặng trở lại.

Giản Linh và Âu Tuấn trợn tròn mắt một lát, bỗng nhiên cô phì cười, sau đó nhào lên giường, đầu vùi vào gối, giọng nói rầu rĩ cũng khó che giấu ý cười trong đó.

"Mỹ Như lo lắng anh giống như là lo lắng hàng hóa thời kỳ nhà mình vậy, sợ chậm không bán được ra ngoài..."

Âu Tuấn không vui nhìn cô một cái, đang định nói một câu gì đó, liền nhìn thấy nửa khuôn mặt cô vùi trong gối đầu, đôi mắt to đã nhắm lại, lông mi thật dài giống như cánh bướm, yên lặng ngủ thiếp đi.

Hôm sau, Âu Tuấn nói được làm được cho cô đi làm thủ tục xuất viện, vừa làm xong thủ tục xuất viện trở về phòng bệnh thì nhìn thấy trong phòng bệnh bỗng nhiên có thêm rất nhiều người, ngược lại không thấy Giản Linh đâu.

Âu Tuấn vừa vào phòng bệnh đã bị mấy ánh mắt đó truy hỏi, họ đồng loạt nhìn chằm chằm về phía anh.

Tất cả bọn họ đều là đồng nghiệp ở bộ phận đặc biệt của Giản Linh, còn Giản Linh thì đi vào phòng tắm thay quần áo.

Âu Tuấn vừa đi vào, Lục Phi liền đẩy Giang Dương Minh một cái, trực tiếp đẩy anh ta đến trước mặt Âu Tuấn.

"Khụ..." Giang Dương Minh có chút bất đắc dĩ khi bị đẩy lên, anh ta giơ tay nhẹ nhàng kéo kính xuống một chút, sau đó một đôi mắt hẹp dài thâm thúy không chớp nhìn chằm chằm vào Âu Tuấn.

Âu Tuấn đoán được bọn họ là người của bộ phận đặc thù, nhưng người đàn ông có dung mạo nhã nhặn anh tuấn này cứ nhìn chằm chằm vào anh khiến anh có chút không tự nhiên, hơn nữa rất nhanh sau đó anh đã nhận ra được sự khác thường.

Có vẻ như... Sau khi nhìn thẳng vào đôi mắt này, anh dường như bị giữ lại, căn bản không thể dời khỏi được ánh mắt đó, cả tầm mắt chỉ còn lại đôi mắt này.

Âu Tuấn khẽ cau mày, thanh âm xung quanh dường như không nghe thấy, không tồn tại, chỉ có Giang Dương Minh trầm tĩnh nói một câu: "Thiếu tá Âu, hiện tại nhìn vào mắt tôi, nói cho tôi biết, anh và đội trưởng Giản của chúng tôi phát triển đến bước nào rồi?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!