Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Bọn người còn lại đều sợ sẽ chọc tức vị cứu tinh "thiên hàng thần binh" này, nên cùng nhau khuyên: "La Chính! Thôi đi! Người ta đặc biệt tới cứu chúng ta đó!"

Giản Linh nhàn nhạt nhìn La Chính một chút, sau đó chỉ vào cậu ta và Kim Lỗi Hành đang ngồi ở ghế lái phụ, rồi chỉ ghế ngồi phía sau: "Hai cậu ra phía sau chen chúc một chút."

Nhưng cảm xúc của La Chính không chịu nổi được nữa, cậu ta tiếp tục thấp giọng hét: "Hiệu suất làm việc của bộ phận liên quan của các người quả thật rất thấp! Suýt chút nữa là chúng tôi chết ở đây rồi, mấy người có biết không? Nếu chúng tôi có mệnh hệ gì, các người có gánh nổi trách nhiệm không?"

Vẻ mặt của Giản Linh ngưng trệ, ánh mắt hơi lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào đầu đứa trẻ trâu cầm đầu này.

Cho dù sắc mặt cô nhợt nhạt, lúc này đôi mắt cô lạnh lùng vẫn lộ ra sự uy hiếp khiến người ta không thể bỏ qua.

Lưu Dịch Thừa vươn tay ấn lên vai La Chính: "La Chính, thôi đi!"

Túc Tiểu Anh và Chúc Lạc Lạc cũng hùa theo: "Đúng vậy, thôi bỏ đi, vì đến cứu chúng ta mà chị ấy cũng đã bị thương rồi."

Hai cô gái tinh mắt nhìn thấy băng vải trên cổ tay của Giản Linh đang rỉ máu.

La Chính nghe thấy thế thì càng thêm xấu hổ, cứng cổ nói: "Tôi cũng không nói sai phải không, không phải là mấy người bọn họ đều dựa vào tiền thuế của người dân chúng ta để ăn cơm sao? Nhưng hiệu suất làm việc lại thấp như vậy…"

Nói rồi, cậu ta lại trừng mắt lên với Giản Linh: "Cô biết bố của tôi là ai không! Nếu tôi xảy ra chuyện gì, cô có gánh nổi không!"

Vốn dĩ ánh mắt của Giản Linh vẫn đang lạnh lùng, giờ lại dần dần thả lỏng hơn rồi.

Lòng cô thầm nghĩ mình càng sống lại càng thụt lùi rồi, vậy mà lại muốn nói đúng sai với một đứa trẻ trâu, đây không phải là đang tìm sự nhàm chán sao…

Giản Linh lạnh lùng nói: "Thật ngại quá…" Nghe thấy câu này của cô, La Chính dường như hài lòng hơn rất nhiều, cậu ta hơi hếch cằm lên.

Giản Linh lại tiếp tục nói: "Bố cậu mới là người dựa vào tiền thuế của người dân để ăn cơm, tôi thật sự không dựa vào cái này."

Vẻ mặt La Chính đờ ra: "Cô!"

Giản Linh nhìn cậu ta một chút, rồi tiếp tục lạnh lùng nói: "Cái đồ trẻ trâu như cậu, nếu không phải bây giờ tôi không có sức, tôi thật sự sẽ đánh cậu một trận."

"Cô dám!" La Chính cứng đầu nói một câu.

Vào lúc này, đột nhiên có một hình bóng nhanh nhẹn và mạnh mẽ từ trên trời rơi xuống, đáp xuống bên cạnh Giản Linh.

"Tôi có." Âu Tuấn khẽ nói.

Quả thực là anh từ trên trời xuống, anh nhảy từ nóc xe xuống, đầu tiên anh nhảy lên nóc xe để giải quyết ma nữ.

Giản Linh đưa mắt nhìn anh: "Hả?" Cô còn chưa phản ứng được anh nói "tôi có" là chỉ cái gì.

Âu Tuấn nói: "Tôi có sức."

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng với sự xuất hiện đột ngột của Âu Tuấn.

Giây tiếp theo, La Chính đã kêu lên đau đớn, cậu ta bị Âu Tuấn lôi ra khỏi xe.

Chỉ với thân thể của con nhà giàu có này, dưới thân hình đã được rèn luyện trong quá trình huấn luyện ma quỷ trong nhiều năm sống trong quân đội của Âu Tuấn, quả thật có thể nói là yếu ớt đến mức trói gà không chặt.

Sự tức giận của Âu Tuấn đã kìm nén rất lâu rồi, bắt đầu từ khi nhìn thấy vết thương rỉ máu trên cổ tay của Giản Linh, trong lòng anh đã tích tụ một ngọn lửa vô cớ.

Cô đổ máu, đổ mồ hôi chính là để cứu những đứa trẻ trâu không có gì làm nên tìm chỗ chết này. Lúc trước nghe thấy quân nhân đã hy sinh vì tìm kiếm và giải cứu một du khách bị mắc kẹt trong rừng sâu, Âu Tuấn cũng cảm thấy rất căm phẫn.

Nhưng hôm nay nhìn thấy Giản Linh như thế này, ngọn lửa vô cớ trong lòng anh lại càng to lớn hơn.

Lúc này dường như cuối cùng cũng có thể được giải phóng.

Âu Tuấn trực tiếp lôi người ra rồi đánh cho cậu ta một trận, La Chính không hề có sức đánh trả, mà Âu Tuấn cũng rất biết tính toán, cho nên mặt mũi của La Chính bầm dập nhưng cũng không có vết thương gì nghiêm trọng.

Chỉ là loại con cháu quyền quý, từ nhỏ đến lớn chắc chắn chưa từng chịu thiệt như thế này bao giờ, La Chính gào khóc: "Ông nội anh! Anh ở bộ phận nào! Tôi phải tố cáo anh! Tôi sẽ bảo bố tôi cách chức anh!"

Giản Linh đứng bên cạnh nghe thằng trẻ trâu nói, trong lòng thầm cảm thán, cậu bé, bố cậu và ông nội Âu Tuấn quả thật là không cùng cấp bậc.

Ngón tay của Âu Tuấn mạnh như cái kìm sắt vậy, một bàn tay của anh bóp chặt cằm La Chính, bàn tay còn lại vỗ lên má cậu ta, anh tự giới thiệu về mình: "Âu Tuấn, đội trưởng xung kích đội đặc chủng. Đi tố cáo đi, tôi đợi."

Ánh mắt Âu Tuấn lạnh thấu xương nhìn bốn người còn lại ở trong xe.

Bốn người này đều bị ánh mắt của anh nhìn cho rụt cổ lại, chỉ cảm thấy bộ đội này thật sự rất đẹp trai, nhưng ánh mắt cũng thật làm cho người ta sợ hãi.

Âu Tuấn lạnh lùng nói: "Bây giờ, hoặc là chen chúc ở ghế sau, hoặc là xuống xe, các người tự lựa chọn, tôi cho các người ba giây, hết thời gian là không chấp nhận nữa. Một."

Anh lập tức bắt đầu đếm.

Vốn dĩ Kim Lỗi Hành đang ngồi ở ghế phụ phía trước, bây giờ quả thật vừa lăn vừa bò, cậu ta không có dự định xuống xe nữa mà trực tiếp chui qua khe hở giữa ghế ngồi phía trước và phía sau để ra phía sau ngồi.

"Hai." Âu Tuấn đã đếm đến hai rồi.

La Chính ý thức được bộ đội đặc chủng hung thần ác sát này thật sự không phải dọa hay là đùa với cậu ta!

Cậu ta vội vàng chuồn về phía ghế sau, mở cửa xe và chen chúc vào trong.

Mặc dù xe có rộng rãi nhưng năm ngồi mà chen chúc thì cũng có chút không đủ, nhưng Âu Tuấn không quan tâm nhiều như vậy, thấy La Chính cũng chui vào gần xong rồi thì anh ở bên ngoài đóng cửa xe lại.

"Ôi chao!" Tiếng gào thét đau khổ truyền ra từ đám trẻ trâu ở ghế sau, nhưng cửa vẫn chưa đóng hoàn toàn.

Năm đứa trẻ trâu nhìn người bộ đội đặc chủng khôi ngô, cao lớn đang nâng cái chân thon dài,to lớn, mạnh mẽ lên đạp cửa, đạp mạnh mấy cái liền, cứng rắn đóng chặt cửa.

Đám trẻ trâu ở ghế sau gào thét chen chút thành bánh mì kẹp.

Không ai dám oán trách một câu, cho dù lúc trước La Chính vẫn còn dám phách lối, sau khi bị La Chính cho ăn đấm, lúc này mặc dù hận đến nghiến răng nghiến lợi thì cũng không dám than trách dù chỉ là một tiếng.

Chỉ là trong lòng thầm nghĩ, đợi ông đây ra ngoài đã.

Âu Tuấn ôm vai Giản Linh, đưa cô đến chỗ ghế phụ rồi để cô ngồi vào trong.

Sau đó anh mới ngồi vào chỗ ghế lái, cài số lùi, nhanh chóng xoay tay lái và đạp ga, chiếc xe SUV chắc chắn, nặng nề nổ vang, lắc đuôi quay đầu.

Đám bánh mì kẹp ở đằng sau bị chật thành một đoàn vì cái lắc đuôi này, đám bánh mì kẹp này rất đau khổ nhưng không dám nói ra.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!