Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Từ Mộ Hành nhìn bóng dáng hai người rời đi, cảm xúc trong lòng có chút hỗn độn, thật ra anh ta vẫn luôn nhớ về Giản Linh.

Tính cách của Giản Linh rất dễ khiến cho đối phương ưa thích, những ngày huấn luyện buồn tẻ không chút thú vị của Từ Mộ Hành dường như được Giản Linh trong sáng đầy hoạt bát làm cho rung động.

Cho dù Từ Mộ Hành chưa lần nào tiếp xúc với Âu Tuấn nhưng chỉ sợ anh nhìn một cái là có thể nhìn ra tâm tình của anh ta.

Âu Tuấn vốn là người kiêu căng, lạnh lùng, khó gần. Cái gì cũng không thiếu, vì thế dường như chưa bao giờ để thứ gì vào mắt.

Tính cách ngạo mạn này của anh có lẽ là từ trong xương cốt, khiến người ta có cảm giác khí chất của anh không phải vì có gia thế ưu việt xuất chúng, mà là do bản thân anh quá ưu tú.

Được lớn lên trong doanh trại, tốt nghiệp trường quân đội, ban đầu anh vốn có một con đường đi dễ dàng, nhưng lại lựa chọn lối đi vất vả và đầy nguy hiểm kia, tính mạng luôn bị uy hiếp, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, nhưng anh cũng không vì thế mà sợ hãi rút lui.

Ở trong đội đặc chủng, Âu Tuấn chính là người trẻ tuổi nhất, vì vậy mọi người đều nói anh là vì gia thế ưu việt nên mới có thành tựu xuất sắc như vậy. Nhưng thật ra tất cả đều là do anh nỗ lực đạt được.

Người ưu tú vốn có sự kiêu ngạo, chẳng qua đây chỉ là một góc cạnh nào đó của Âu Tuấn mà thôi.

Tuy Nhạc Phong nói Âu Tuấn và Giản Linh hiện tại chỉ là bạn đồng hành, nhưng người ưu tú tiếp xúc với nhau lâu ngày sẽ vô hình sinh ra một loại từ trường khiến hai người thưởng thức lẫn nhau, sẽ khiến cho hai trái tim xích lại gần nhau hơn.

Những suy nghĩ này của Từ Mộ Hành đương nhiên Giản Linh không bao giờ biết được.

Cô ở phương diện nào đó lại vô cùng trì độn.

Khi xe chạy ra khỏi đội đặc cảnh, Âu Tuấn nắm tay lái, quay đầu hỏi cô: “Lúc trước vụ án mà cô cùng Từ Mộ Hành điều tra là gì? Bí mật sao?”

Giản Linh đang sống dở chết dở ngồi ở ghế phụ, nghe vậy lập tức gật đầu: “Vụ án mà bộ phận chúng tôi tiếp nhận và hành động tất cả đều phải được bảo mật.”

Âu Tuấn gật đầu, không tiếp tục truy vấn nữa, Giản Linh đảo mắt, cười nói: “Nhưng anh sẽ nhanh chóng là người trong bộ phận của tôi thôi, thật sự cũng không phải là không thể nói cho anh biết.”

Âu Tuấn nhếch mày, vẻ mặt kiêu căng tuấn tú, anh đề phòng chu đáo nói trước: “Nói trước đi, nếu cô muốn đề ra điều kiện gì đó mới bằng lòng nói cho tôi thì tôi không muốn biết nữa.”

Giản Linh rụt cổ, phải nhịn xuống tính toán ban đầu, xua xua tay nhìn như không để bụng mà nói: “Ai da không có điều kiện gì hết, cái này là tặng không, giờ tôi sẽ nói cho anh biết được chưa? Người trẻ tuổi làm sao lại nhìn thế giới một cái đen tối như vậy!”

Âu Tuấn liếc nhìn cô một cái: “Tôi chỉ thấy cô đen tối mà thôi.”

Thế giới này vẫn còn rất tươi sáng.

Giản Linh ngượng ngùng, gãi gãi đầu, để giữ hình tượng không bị đen tối nên đã kể hết từ đầu đến cuối vụ án mà cô hợp tác với Từ Mộ Hành.

Vẻ mặt Âu Tuấn phức tạp, nhìn Giản Linh bằng ánh mắt kỳ lạ: “Cho nên lúc ấy chính xác hai người đã đối phó với cái gì?”

“Nếu mà phải phân chia theo giống loài…” Giản Linh buồn rầu nhíu mày: “Thì có thể coi nó như một loài đột biến.”

Âu Tuấn trầm mặc vài giây: “Nếu tôi đoán không nhầm, loài đột biến đó có nghĩa là…”

Giản Linh ‘ừ’ một tiếng: “Chính là ma cà rồng. Chẳng qua kêu nó là ma cà rồng cho lịch sự mà thôi.”

“Tôi cho rằng…” Âu Tuấn mở miệng nói, nhưng được nửa đầu lại thôi.

Giản Linh có thể đoán được nội dung anh chưa nói xong là gì. Chắc chắn anh sẽ cho rằng ma cà rồng chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.

Nhưng anh đã gặp qua linh hồn tận hai lần.

Những chuyện như vậy, sau lần đầu tiên, lần thứ hai, ba, bốn, năm, sáu… Cũng không có khó khăn như lần trước nữa.

Giản Linh tiếp tục nói: “Ma cà rồng có xuất thân từ Âu Mỹ, ở chỗ bọn họ đều có bộ giám sát đặc thù của địa phương.”

Âu Luật hơi nheo mắt lại: “Vậy tại sao giống loài đó lại xuất hiện ở trong nước?”

Giản Linh: “Tất cả đều là biến chủng. Trên thực tế, nguyên nhân là ở gen di truyền, gen của ma cà rồng rất khó để di truyền trên người da vàng. Nói chính xác chính là không thể dung nạp.”

Không thể dung nạp…

Âu Tuấn: “Thật sự dễ hiểu.”

Giản Linh mỉm cười: “Cho nên nếu không kiểm soát giống loài ma cà rồng thì nơi này sẽ bị náo loạn, còn ý đồ muốn di truyền giống loài sẽ hơi phiền toái một chút, bởi vì không thể dung nạp với dòng máu của người da vàng, nên hầu hết chúng sẽ tử vong, chỉ một ít trong số đó là có khả năng sống sót, trở thành biến chủng và thành công trong việc gia tăng giống loài.”

Âu Tuấn: “Những biến chủng sẽ giống như cô nói sao? Sức mạnh và tốc độ khác hẳn với người bình thường, nhưng tính tình rất cuồng bạo?”

Giản Linh gật đầu: “Hầu hết ma cà rồng chính thống rất lý trí, hơn nữa bởi vì sống đã lâu, nên trí tuệ có phần vượt trội hơn rất nhiều. Những biến chủng này lại hoàn toàn ngược lại, tính tình vô cùng cường bạo hung tàn. Nên phải bị tiêu diệt.”

Mà vụ án lần đó của cô và Từ Mộ hành chính là đối phó với biến chủng ma cà rồng.

Cuối cùng Từ Mộ Hành bị đánh lén bởi thủ phạm của vụ án lần đó, một ma cà rồng chính thống không muốn bị quản chế nên mới lẻn vào trong nước, còn có tâm lý kỳ quái muốn âm mưu ở chỗ này… Thôi, bỏ qua đi?

Tóm lại, thấy rằng cho dù bản thân rất vất vả mới tiêu diệt được biến chủng, chúng cũng khó mà xuất hiện lại. Đều đã bị tiêu diệt, sao có thể không tức giận được?

“Cũng may lúc ấy tôi nhanh một bước, nếu không nhất định Từ Mộ Hành sẽ chết.” Có một vài vụ án mỗi khi Giản Linh nhớ tới đều không nhịn được mà rùng mình.

Rốt cuộc ma cà rồng chính thống vẫn vô cùng mạnh. Đó chắc chắn không phải là thứ mà Từ Mộ Hành có thể ngăn cản được.

Âu Tuấn cảm thấy nếu đã bắt đầu, có rất nhiều chuyện một khi đã biết thì vĩnh viễn không có khả năng giả vờ ngu ngốc rồi nói với bản thân rằng nó không tồn tại.

Anh chỉ đơn giản yêu cầu Giản Linh trả lời các câu hỏi một cách nhanh chóng.

Âu Tuấn: “Nếu đã nói như vậy, liệu người sói cũng tồn tại?”

Giản Linh: “Đương nhiên.”

Âu Tuấn: “Thây ma thì sao?”

Giản Linh suy nghĩ: “Thứ anh nói là sản phẩm đến từ Âu Mỹ?”

Âu Tuấn không nhịn được mà giẫm phanh xe lại: “Còn có cả những loài khác nữa sao?”

Giản Linh mỉm cười: “Không có, tôi chỉ nói đùa với anh thôi. Mặc dù rất nhiều truyền thuyết đều không phải tin đồn vô căn cứ, nhưng có một vài tác phẩm điện ảnh đã phóng đại nó lên.”

Âu Tuấn: “…”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!