Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Đó là một tô mì tonkotsu ramen kiểu Nhật, nước hầm xương thơm nồng, sợi mì mềm, bên trên là thịt bò ngâm tương, còn có thanh cua, măng khô, trứng và rong biển thơm phức.

Không biết Giản Linh đã gọi món với người phục vụ từ khi nào, Âu Tuấn sững sờ, chăm chú nhìn cô.

Giản Linh mỉm cười tiến lại gần, đặt cằm lên vai anh, ghé vào tai anh nói: “Không phải là dạ dày của anh không khoẻ, không ăn được đồ sống sao? Em thấy anh ăn không nhiều. Lúc trước anh còn ăn nhiều đá bào như vậy, em sợ dạ dày của anh sẽ không thoải mái. Món ramen tonkotsu này ăn ngon lắm, vẫn còn đang nóng, anh ăn nhiều một chút. “

Vừa nói cô vừa véo chóp tai anh, sau đó tiếp tục quay đầu hăng say ăn cá.

Âu Tuấn nhìn tô mì lớn bốc khói trước mặt, anh đặt ly rượu nhỏ trong tay xuống, khóe môi cong lên.

Anh cầm đũa lên, dùng tốc độ không nhanh không chậm ăn hết tô mì.

Có thể bản thân Giản Linh cũng không phát giác được, bề ngoài cô có vẻ như rất vô tâm nhưng thật ra ngày thường, dù là cố ý hay vô ý nhưng cô đều rất chu đáo với mọi người xung quanh. Cho dù là chi tiết rất nhỏ, cô sẽ không bỏ qua, cũng sẽ không quên mất.

Đường Hạ sống tinh tế, yêu cái đẹp nên Giản Linh đưa cho Đường Hạ một túi lớn gồm mặt nạ, collagen và các sản phẩm chăm sóc da mà Tống Lâm đã đưa cho cô.

Lục Phi và Chu Viễn Thanh thích ăn nhím biển, còn Lệ Cẩm Hà và Giang Dương Minh thích ăn tôm hồng. Thế là món sashimi nhím biển và tôm hồng liên tục được đưa đến chỗ họ. Có lẽ đến khi bọn họ ăn không nổi nữa thì e là vẫn còn có nhím biển và tôm hồng tươi ngon luôn sẵn sàng đưa ra.

Giản Linh có thể hăng say ăn uống nhưng sẽ không quên quan tâm đến sở thích của mọi người.

Âu Tuấn liếc mắt nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm xuyên qua hàng mi dài đan xen nhau, dừng lại ở khóe môi tươi cười của cô.

Âu Tuấn cảm thấy cô nhận xét về bản thân cô có chút không đúng. Cô cảm thấy ưu điểm lớn nhất của cô là tự biết mình biết người. Nhưng đây chính là điểm không đúng. Ưu điểm lớn nhất của cô ấy chính là... rất ấm áp, giống như mặt trời nhỏ vậy, nhưng không phải là kiểu ấm áp mãnh liệt, hơi ấm này sẽ không làm cho tất cả mọi người choáng ngợp mà là kiểu sẽ chỉ tỏa ra cho những những người thân và bạn bè bên cạnh cô.

Cô dường như muốn bảo vệ mọi người dưới đôi cánh của chính mình. Mặc dù rõ ràng bản thân cô đã trải qua rất nhiều chuyện, gánh nặng trên vai cũng rất nhiều. Cho dù thân hình nhỏ bé của cô phải gánh vác trọng trách lớn nhưng cô vẫn luôn cố gắng chở che cho những người bên cạnh mà cô quý trọng.

Âu Tuấn đưa tay ra, Giản Linh liếc nhìn tay anh, sau đó quay lại nhìn: “Hả?” Cô chớp mắt.

Âu Tuấn mỉm cười, đôi mắt nửa mở nửa nhắm của anh trông rất mãn nguyện cũng rất dịu dàng.

Đầu ngón tay anh chà nhẹ trên khóe môi của cô: “Ăn uống vui vẻ đến mức mặt cũng nở hoa rồi.”

“Vì vui vẻ nha.” Giản Linh giơ mu bàn tay lên lau lau miệng.

“Không chỉ có em, họ cũng ăn uống rất vui vẻ.”

“Mọi người thấy vui là được rồi.” Âu Tuấn giơ tay ra hiệu với người phục vụ cách đó không xa.

Người phục vụ đi tới: “Anh cần gì ạ?”

“Thanh toán hóa đơn.” Âu Tuấn lấy ra một tấm thẻ màu đen, tuy rằng bất động sản và thẻ lương của anh đều đã đưa cho Giản Linh, nhưng anh không chỉ có một tấm thẻ, tiền còn trong tay cũng còn khá nhiều.

Người phục vụ nhận lấy thẻ của anh rồi đi về phía quầy thu ngân.

Lục Phi trực tiếp nhoài lên bàn nói: “Này, chúng ta đánh cược đi. Cược xem hôm nay chúng ta có được ăn miễn phí hay không. Tôi cược là có thể.”

Lệ Cẩm Hà: “Tôi cũng cược.”

Giang Dương Minh: “Tôi không tham gia.”

Chu Viễn Thanh suy nghĩ rồi nói: “Tôi là không. Hôm nay đội trưởng Giản ra ngoài bắt người đã sử dụng tên của Joker để vào cửa. Mặc dù vấn đề này không liên quan gì đến Joker, nhưng cũng chưa chắc sẽ không mang đến phiền phức cho Joker.”

Chu Viễn Thanh nhìn Giản Linh: “Trộm tên của Joker có thể gây thù chuốc oán, mang lại rắc rối cho người ta, vậy mà còn mong đợi anh Tô sẽ mời chúng ta ăn cơm miễn phí sao? Tôi nghĩ là không thể nào.”

Giản Linh nhún vai: “Tôi thế nào cũng được. Được ăn miễn phí cũng được mà không được ăn miễn phí thì Âu Tuấn trả. Dù sao mọi người cũng không phải trả tiền, cược làm gì chứ? Không vui, không thú vị gì cả, tôi không cược, tránh để nói là tôi bắt nạt mọi người.”

Âu Tuấn nghiêng người về phía cô, thấp giọng hỏi: “Đây là nơi làm ăn của Joker sao?”

Anh Tô được nhắc đến trong lời của Chu Viễn Thanh vừa rồi là ám chỉ Tô Anh Phong, người đứng đầu tổ chức Joker, Âu Tuấn cũng biết điều đó nhưng anh chỉ không ngờ rằng nhà hàng Nguyên mới mở này lại là nơi làm ăn của Joker.

Giản Linh gật đầu: “Ừm, là cái tên họ Tô mới mở.”

Thấy người phục vụ đi tới, trong tay chỉ có thẻ của Âu Tuấn mà không có hóa đơn, Lục Phi nhướng mày rồi yeah một tiếng, đập tay với Lệ Cẩm Hà đang ngồi dưới bàn.

Giọng điệu của người phục vụ rất kính cẩn, anh ta trả lại thẻ cho Âu Tuấn rồi nhìn Giản Linh: “Đội trưởng Giản.”

Sau đó nhìn về phía Âu Tuấn nói: “Đây chắc là đội phó Âu phải không? Anh Tô nói rằng anh ấy hy vọng là hôm nay mọi người có một khoảng thời gian vui vẻ ở đây. Hôm nay anh ấy mời mọi người. Mong là lần sau sẽ có cơ hội được cùng mọi người ăn một bữa cơm.”

Âu Tuấn không nói gì, còn Giản Linh hơi giật giật khóe môi: “Để hôm khác đi.”

Khi còn ở trong nhà hàng, tất cả mọi người trong Bộ đặc thù đều cố gắng giữ dáng vẻ nghiêm chỉnh. Nhưng lúc đi ra ngoài để đến bãi đậu xe thì dáng vẻ nghiêm chỉnh của họ đều sụp đổ.

Tần Đường Hạ làm hậu cần, bình thường cũng phải tính toán kinh phí không ít, cho nên cô ấy cũng đại khái tính toán được chi phí bữa cơm lần này. Vì vậy, vừa bước ra ngoài, cô ấy liền vỗ vỗ ngực: “Chúng ta ăn bữa này cũng phải lên đến tám con số.”

Lục Phi xoa xoa cái bụng tròn vo của mình: “Lời rồi, lời rồi.”

Giản Linh chậc một tiếng: “Mọi người giữ ý một chút. Chúng ta đều là những người phục vụ cho nhân dân. Theo lý mà nói, chúng ta không nên lấy một đồng một xu của nhân dân!”

Bộ dạng đứng đắn của cô làm cho Âu Tuấn muốn bật cười, anh vươn tay vỗ nhẹ lên vai cô: “Em có thể hạ màn được rồi. Vừa xong lúc người ta nói miễn phí bữa này, em còn không khách sáo nói lấy một câu từ chối, mặt còn không đổi sắc mà đồng ý luôn rồi.”

Giản Linh cười hì hì, gãi đầu nói: “Đây không phải là... lòng tốt của người dân nên khó từ chối sao.”

Giang Dương Minh ở bên cạnh khẽ chậc một tiếng, muộn phiền nói: “Tranh thủ bữa ăn này, anh Tô lại có được cơ hội khác để tìm đội trưởng Giản.”

Nghe xong lời này, Âu Tuấn khẽ nhíu mày.

Còn Giản Linh không để ý, cô giống như bà mẹ già, xua tay bảo họ lái xe đi về cẩn thận, dặn dò lúc về đến công quán thì gửi tin nhắn qua cho cô.

Nhìn thấy xe của họ lái đi, Giản Linh mới cùng Âu Tuấn lên xe chuẩn bị quay về. Lúc đó, trời cũng đã tối muộn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!