Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Ban đầu vẻ mặt của Giản Linh rất nghiêm túc, nhưng khi nghe thấy lời của Âu Tuấn, cô ấy không kìm lòng được, cô cong môi lên và lông mày cũng cong lên, gương mặt lúc này lộ ra  một nụ cười mỉm chi. 

Trong giọng nói của cô có chút buồn cười, vậy nên nghe ra cũng dịu dàng hơn rất nhiều, Giản Linh nhìn Tống Lâm: "Vậy ý của anh là trước đây người này có thể đã không ít lần làm chuyện này ở quê nhà, và khi đến thành phố Yên Ninh, dựa vào việc là cá nhân có quan hệ cấp cao của tổ chức Âm Hà, và có tổ chức đó chống lưng, nên cũng không e ngại che dấu bản tính mà trở lại với công việc cũ mặc dù đang ở thành phố Yên Ninh, phải không?"

Tống Lâm vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, đó là lý do tại sao tôi nói, nếu tôi tiết lộ điều này, tôi sẽ đắc tội với người khác. Dù sao thì, như đội trưởng Giản đã biết, Tăng Mạnh Cường, Cao Minh, Hạ Thanh và tôi đều rất biết giữ phép tắc. Vả lại, bọn tôi cũng không gia nhập tổ chức, chúng tôi đều là những cá nhân đơn lẻ. Thực tế, chúng tôi không có ý muốn đắc tội tổ chức. Dù sao thì cũng không có tổ chức nào chống lưng cho chúng tôi. "

Giản Linh thấp giọng cười một tiếng, cô ấy nheo mắt nhìn Tống Lâm: "Đừng tự coi thường bản thân như vậy, chỉ cần các anh làm đúng bổn phận của mình, lúc nào chúng tôi cũng chống lưng cho các anh thôi!"

Tống Lâm xoa mũi cười, rối rít đáp: "Đúng, đúng. Đội trưởng Giản nói rất đúng. Sự chống lưng của các cô đáng tin cậy và an toàn hơn bất kỳ tổ chức nào."

"Được rồi, tôi gần như biết rõ sự việc. Tôi cũng ghi lại địa chỉ của người đó, giờ đi xem thử như thế nào" - Giản Linh gõ nhẹ ngón tay lên bàn, khóe môi giật giật, cô ấy nở nụ cười đầy hào hứng: "Thật muốn xem thử ai lại cả gan dám chống lại quy tắc trong khu vực quản lý của tôi như vậy!"

Giản Linh và Âu Tuấn đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tống Lâm tiễn họ ra tận cửa.

Tống Lâm do dự một chút, trước khi Giản Linh và Âu Tuấn rời đi, anh ta vẫn kịp nói một câu: "Đội trưởng Giản, cô hãy cẩn thận!"

“Hả?” - Giản Linh quay lại nhìn anh: “Anh nói gì?”

"Tổ chức Âm Hà rất quyết liệt và dứt khoát, và chúng có đủ mọi thủ đoạn. Đó là lý do tại sao nó nổi lên ở thành phố Yên Ninh nhanh như vậy. Tôi e rằng kẻ ngỗ ngược này sẽ không phải là người duy nhất ở tổ chức Âm Hà."

Tống Lâm nói lời này, vẻ mặt có chút rối rắm, anh trầm giọng hỏi Giản Linh: "Đội trưởng Giản, cô sẽ không bị điều ra nước ngoài trong một thời gian dài như lần trước phải không?"

Giản Linh biết anh ta đang lo lắng điều gì, Tống Lâm trước đây không phải là người cẩn trọng, để ý những chuyển nhỏ nhặt như vậy, đó là bởi vì cô ấy đã được cử đến nước A hai năm trước đó. Tống Lâm và những người khác, những cá nhân hoạt động đơn lẻ ngoan ngoãn này lúc đó cũng không có ai để nương tựa vào, vì vậy họ chỉ có thể thận trọng từng chút một. 

Còn tổ chức Âm Hà này dường như cũng đã xuất hiện ở thành phố Yên Ninh trong khoảng thời gian Giản Linh bị điều đến nước A.

Cũng là vì chuyện trước đó Giản Linh muốn hẹn hò với Âu Tuấn, nên cô ấy đã kết thúc sớm nhiệm kỳ ở nước nước ngoài và trở về nước, nếu không, nếu cô ấy vẫn còn đang ở nước A, vậy thì chắc chắn người của đôij đặc thù hôm nay đến gặp Tống Lâm để điều tra tình hình sẽ là một người khác chứ không phải Giản Linh.

E là Tống Lâm chắc sẽ không hé miệng nói lời nào. 

Giản Linh mỉm cười: "Không đâu. Đừng lo lắng, chỉ cần Giản Linh tôi còn ở Diêm Thành, bất kể như thế nào, tôi đảm bảo sẽ bảo vệ tất cả các anh vẹn toàn!"

Tống Lâm vội vã trở vào phòng, lôi ra ra một túi lớn các mặt nạ dưỡng da, collagen và kem nước, sau đó trở ra đưa cho Giản Linh: "Cô hãy đến cửa hàng của tôi để chăm sóc nha đi, Đội trưởng Giản, Miễn phí cho cô suốt đời!"

Giản Linh mỉm cười, mặc dù cô ấy không để tâm đến chuyện làm đẹp lắm nhưng cô ấy cũng không từ chối.

Mang theo một chiếc túi lớn, Giản Linh ném vào băng ghế sau, rồi ngồi lên ghế phụ lái. 

Âu Tuấn ngồi vào ghế lái, ngay sau khi cửa xe đóng lại, chiếc xe lập tức phóng đi. Giản Linh ngay lập tức thoát khỏi trạng thái "đội trưởng Giản" và trở về trạng thái "khỉ con".

Âu Tuấn nghĩ điều đó thật thú vị, và cũng cảm thấy rất vui mừng. Suy cho cùng, nghĩ kỹ lại nếu ngay từ đầu Giản Linh đã đối xử với anh ấy như Tống Lâm, thì cô ấy đã hành động như một "đội trưởng Giản".

Nếu vậy Âu Tuấn cảm thấy rằng anh và Giản Linh chắc chắn sẽ không thể hòa hợp như ngày hôm nay. Nhưng anh cũng hiểu rằng con người thật của Giản Linh chưa bao giờ thể hiện ra với mọi người.

Trong trái tim cô ấy có một ranh giới rõ ràng, những người cô ấy vẽ ra ở bên này ranh giới, cô ấy cống hiến hết tất cả, và có thể làm bất cứ điều gì cũng được. Đối với những người chưa vượt qua ranh giới này, cô ấy lịch sự hay thậm chí rất bình tĩnh và trang nghiêm.

Mặc dù Âu Tuấn nhiều lần thấy phương diện vô tư như khỉ con của cô ấy, nhưng đôi khi anh ta cũng cảm thấy rằng cô ấy hoàn toàn khác với bốn anh chị khác trong nhà. 

Nhưng chỉ sau khi nhìn thấy khía cạnh lãnh đạm của cô ấy, Âu Tuấn mới hiểu sâu sắc rằng cô ấy thực sự là con gái của nhà họ Giản. Cô ấy giống với Giản Đức, Giản Chi, Giản Anh và Giản Thành. Rất chừng mực đối với con người và sự việc.

Giản Linh ngồi ở ghế phụ với thái độ lười biếng, liếc nhìn địa chỉ hung thủ mà Tống Lâm đưa ra, bất giác cong môi: "Chậc chậc chậc!"

“Sao thế?” - Âu Tuấn quay lại nhìn cô.

“Anh chàng này sống ở một nơi rất xịn” - Giản Linh đưa tay ra, lướt nhẹ trên tờ giấy có ghi địa chỉ, rồi đưa cho Âu Tuấn.

Âu Tuấn liếc mắt nhìn "Vịnh Bích Thủy?"

Giản Linh trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy, đó là khu biệt thự có giá rất cao!"

Khu biệt thự Vịnh Bích Thủy là khu dân cư cao cấp trên vành đai với phong cảnh sông nước tuyệt đẹp thuộc khu đô thị mới của thành phố Yên Ninh.

Âu Tuấn không nhịn được cười thành tiếng, "Đội trưởng Giản, quá đáng rồi. Khu biệt thự Vịnh Bích Thủy là dự án bất động sản của nhà họ Giản đó."

Âu  nhướng mày trừng mắt nhìn cô ấy: "Chẳng phải còn dành cho em một căn sao?"

Giản Linh suy nghĩ một chút: "Có hả? Anh nói xem lần trước khi em đến nhà ông nội Âu ăn tối, bác gái đã đưa cho em đống tài sản của anh? Có biệt thự ở Vịnh Bích Thủy không?"

"Dạ có, dự án đó do cô và bố em hợp tác. Trong đợt xét duyệt nội bộ, anh đã nhận cho em một căn nhà mẫu ở khu A, vị trí đẹp nhất, đã có đầy đủ nội thất. Em lúc nào cũng ở trong quân đội, cho dù là một ngày cũng chưa sống ở đây. Giấy chứng nhận bất động sản để ở bên nhà của em đó" - Âu Tuấn nói.

Anh suy nghĩ một chút, sau đó cau mày hỏi: "Em còn chưa xem qua cái xấp giấy tờ đó nữa đúng không?"

Giản Linh mỉm cười khi nghe điều này: "Em chưa đọc nó, chỉ ném nó vào két sắt."

Âu Tuấn khẽ hỏi: "Đội khai thác rất nhiều tiền, chắc em không mấy để ý tài sản của anh đâu?"

Giản Linh vội vàng dỗ dành bằng giọng của một cô dâu nhỏ: "Làm sao có thể! Xem trọng! Xem trọng mà! Em luôn trân trọng những gì thuộc về anh! Hôm nào chúng ta thu dọn đồ đạc, qua đó sống hai ngày."

Âu Tuấn có vẻ hài lòng với điều này, nhỏ giọng nói: "Vậy còn tạm được!"

Trên thực tế, bản thân Giản Linh cũng có một số tài sản ở thành phố Yên Ninh, chẳng hạn như ở căn nhà ở Vịnh Bích Thủy ... Cô ấy vừa nói trước mặt Âu Tuấn rằng cô ấy cũng có một căn. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!