Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Âu Tuấn và Giản Linh thay quần áo nhẹ nhàng thoải mái rồi ra ngoài, cả người đều mát mẻ dễ chịu…

Lúc hai người đứng ở thang máy, đối diện với gương trong thang máy.

Hai người trong gương rất ăn ý, áo ba lỗ, quần đùi, dép tông lào…

Không còn chút hình tượng, thậm chí tóc Giản Linh còn chưa chải hết, tùy tiện túm hai cái phía sau buộc thành một đuôi ngựa.

Đúng là không tồi, đây là trang phục thích hợp đi ra ngoài ăn xiên nướng, đánh mạt chược tối mùa hè.

Cũng may giá trị nhan sắc của Âu Tuấn có thể gánh được, dường như mặc cái gì lên cũng đẹp. Còn giá trị nhan sắc của Giản Linh tuy không đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng thuộc phạm trù xinh đẹp.

Huống hồ, dáng người của hai người đều rất tốt.

Chẳng qua lúc vừa bước ra tiếp xúc với không khí nóng, mặt hai người đều tuyệt vọng.

“Em hối hận rồi.” Giản Linh nhăn mày ninh: “Nóng muốn chết.”

Âu Tuấn nhìn thoáng qua dự báo thời tiết trên điện thoại  di động: “36 độ.”

“Em nhớ rõ ban ngày là 37 độ, mặt trời xuống núi cũng chỉ giảm một độ…” Giản Linh vừa ra khỏi cửa nhà đơn, lại lui về, kéo Âu Tuấn đi về phía cửa thang máy.

“Sao vậy? Thật sự không đi sao?” Âu Tuấn hỏi.

Giản Linh kéo anh vào thang máy, ấn tầng hầm 1 một, trực tiếp tới bãi đỗ xe, chui vào chiếc xe Maserati kia của cô. Điều hòa làm lạnh của siêu xe không tồi, một lát là mát mẻ.

Một lát sau, Giản Linh đã sống lại.

Cô vỗ tay lái bộp bộp, rất sung sướng, nhướng mày đắc ý nói với Âu Tuấn: “Maserati đưa chúng ta đi.”

Sau đó, động cơ siêu xe gào thét lao ra khỏi bãi đỗ xe tầng hầm, rời khỏi vườn Quảng Nhã.

Nếu đi ăn xiên nướng, đương nhiên không phải nơi xa hoa gì, là một quán nướng lâu đời rất nổi tiếng ở thành phố Yên Ninh, tên là quán nướng gầm cầu.

Nhìn tên đoán vị trí… Quán dưới gầm cầu, gầm cầu Yên Phúc, bởi vì cầu Yên Phúc rất xinh đẹp, đèn trên cầu rạng rỡ, hơn nữa dưới gầm cầu còn cảnh sông nước, cảnh đêm rất không tồi.

Cho nên quán nướng gầm cầu lâu đời này rất nổi tiếng, nổi tiếng cùng một quán nướng vệ sinh công cộng ở thành phố Yên Ninh.

Từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thịt trong không khí.

Lúc Giản Linh và Âu Tuấn đến nơi, Nhạc Phong còn chưa tới, anh ấy đi từ ký túc xá của đội đặc công tới, không gần chỗ này..

Hai người cũng không xuống xe, xe dừng ven đường. Giản Linh cảm thấy mạng mình là do điều hòa cho, quán nướng ở bên ngoài, trước khi người tới, cô tuyệt đối không xuống xe.

Người phục vụ của quán nướng còn chu đáo tới nói với bọn họ, dừng xe ở đây sẽ bị viết giấy phạt.

Giản Linh cực kỳ thân thiện tỏ vẻ đã biết.

Khiêm tốn tiếp thu, chết cũng không hối cải.

“Dù sao hóa đơn phạt của em cũng đều từ chỗ anh ba.” Giản Linh tỏ vẻ không đau không ngứa. Âu Tuấn cũng không đau không ngứa, thậm chí còn xuống xe đi mua kem cho cô ăn.

Đợi đến 20 phút sau, mấy người Nhạc Phong mới tới.

Nhạc Phong đứng ở ngoài xe, nụ cười trên mặt có chút xấu hổ, Âu Tuấn vốn đang chơi trò chơi điện tử xếp hình trên điện thoại, liếc mắt nhìn Nhạc Phong một cái, thấy được nụ cười xấu hổ trên mặt anh ấy.

Bên cạnh Nhạc Phong có một đồng nghiệp cùng đội đặc công, có lẽ đây chính là Tuyên Đăng Nhật đến góp một chân mạt chược mà lúc trước anh ấy có nhắc đến trong điện thoại với Âu Tuấn. Lần trước tới đội đặc công cũng từng gặp qua. 

Chỉ là người đứng bên cạnh Tuyên Đăng Nhật, có lẽ chính là lý do khiến Nhạc Phong cười xấu hổ.

“Mẹ nó!” Âu Tuấn nhẹ giọng mắng một tiếng, Giản Linh ngẩn ra, liếc mắt nhìn về phía thanh niên căn chính miêu hồng rất tốt này sao lại đột nhiên mắng chửi.

“Anh chơi trò chơi giết thời gian mà còn có thể chơi đến tức giận vậy sao?” Giản Linh nhìn hình ảnh trò chơi điện tử xếp hình trên điện thoại anh, rồi lại nhìn anh.

Cũng thấy được người đứng ngoài cửa sổ, Giản Linh sửng sốt một chút: “Sao Từ Mộ Hành cũng tới?”

“Anh ta nên đổi tên thành phiền toái đi, thật sự rất phiền.” Âu Tuấn nhíu mày.

Nếu nói trước kia anh và Từ Mộ Hành không hợp nhau, phần lớn nguyên nhân là do đã từng là đối thủ cạnh tranh lúc thi đấu, khó tránh khỏi có chút không hợp nhau.

Hiện giờ Âu Tuấn thấy anh ta phiền,nguyên nhân rất rõ ràng. Bởi vì hiện tại Âu Tuấn thích Giản Linh, lại nghĩ đến dáng vẻ ân cần của Từ Mộ Hành Hành với cô lúc lần trước anh mang theo Giản Linh tới đội đặc công để huấn luyện.

Trong lòng anh bùng cháy lửa giận.

Hơn nữa Từ Mộ Hành tới đây hoàn toàn không thể vì muốn cùng ăn xiên nướng với anh, rõ ràng là hướng về phía Giản Linh.

“Rộng lượng chút, người trẻ tuổi, không phải anh thắng anh ta sao?” Giản Linh nói, vừa hạ cửa sổ xe, vừa duỗi tay sờ thứ đồ nhỏ ở cổ Âu Tuấn.

Đó là một vỏ đạn vàng.

Là Âu Tuấn thắng được trong cuộc thi bắn súng. Trên cổ anh không hay đeo thứ gì, nếu nhớ ra muốn đeo, cũng chỉ có vỏ đạn vàng này.

Giản Linh chỉ cho rằng vì Âu Tuấn từng là đối thủ cạnh tranh với Từ Mộ Hành cho nên mới không hợp nhau.

Âu Tuấn liếc mắt nhìn Giản Linh một cái, tên này chắc là hoàn toàn không biết Từ Mộ Hành có ý với cô? Thần kinh đúng là còn thô hơn dây thừng.

“Tuấn à. Hai ngươi sẽ không định dứt khoát ăn xiên nướng trong điều hòa xe chứ?” Nhạc Phong thăm dò cúi vào hỏi, sau đó nhỏ giọng nói với Âu Tuấn: “Không phải tôi mời! Anh ta muốn theo tới, tôi không từ chối được.”

“Ông đây cần cậu có tác dụng gì chứ!” Âu Tuấn cũng nhỏ giọng nói một câu: “Được rồi, tránh ra, tôi xuống xe.”

Âu Tuấn xuống xe trước, chào hỏi Tuyên Đăng Nhật.

Từ Mộ Hành không để ý đến anh, anh cũng không để ý đến Từ Mộ Hành.

Giản Linh tắt xe rồi cũng xuống xe, Từ Mộ Hành cười.

Âu Tuấn còn chưa bao giờ có loại xúc động không còn lý trí muốn đánh một trận với người khác, trước mắt là thật sự có chút muốn đánh một trận với Từ Mộ Hành.

“Đội trưởng Giản.” Từ Mộ Hành cười tủm tỉm nhìn Giản Linh, vươn tay ra.

“Đội trưởng Từ.” Giản Linh cười, không bắt tay, vỗ bang một cái coi như xong: “Anh cũng tới à.”

Từ Mộ Hành nhìn thoáng qua tay mình, cười gật đầu: “Nghe thấy Nhạc Phong nói muốn ra ngoài ăn khuya cùng cô và thiếu tá Âu, tôi cũng muốn đi tham gia náo nhiệt một chút.”

Giản Linh tùy tiện đương nhiên không có ý kiến gì, gật đầu nói: “Không sao, cùng nhau ăn. Tôi mời.”

Nói xong cô lập tức chạy đến bên cạnh Âu Tuấn, kéo cánh tay anh về phía quán nướng, không quên quay đầu nói với Nhạc Phong: “Nhạc Phong, anh chiếm bàn, tôi và anh Tuấn nướng đồ.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!