Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Âu Tuấn còn chưa phản ứng lại, cô đã ngồi về chỗ, tiếp tục hát ê a. Âu Tuấn nâng tay, ngón tay nhè nhẹ cọ vào má, khoé miệng nở một nụ cười.

Lúc hát bài này lần thứ hai, Vy Vy đã bắt đầu chủ động hôn lên mặt Giản Linh.

Đi từ khu đô thị đến Công viên giải trí hành tinh Sao Mai nếu không kẹt xe thì sẽ mất khoảng gần một giờ đồng hồ. Nhưng thật không may, hôm nay lại bị kẹt xe.

Giản Linh sau khi điên cuồng một hồi đã bắt đầu thấy đói bụng. Vy Vy còn chưa đợi đến lúc đến Công viên giải trí đã lấy ra hộp cơm bento mà dì Mai chuẩn bị cho cô bé.

“Chị ơi, ăn đi. Ngon lắm.”

“Ôi trời, bé ngoan!” Giản Linh hôn chụt chụt hai cái lên mặt Vy Vy.

“Vậy để chú lái xe đến nhà ăn ở trạm xe hơi mua cho con một suất ăn cho trẻ em được không?”

Bảo Vy gật đầu lia lịa.

“Lời chị nói lúc nãy em còn nhớ không?”

“Nhớ ạ.”

“Vậy thì chúng ta cùng nhau nói.” Mặt Giản Linh cọ cọ vào mặt Vy Vy.

Sau khi đếm một, hai, ba, Âu Tuấn nghe thấy hai đứa trẻ một lớn một nhỏ ở hàng ghế sau đồng thanh nói: “Hamburger, khoai tây chiên cỡ lớn, Coca, kem, bánh trứng tart, bỏng ngô!”

Âu Tuấn không nhịn được bật cười, gật đầu nói: “Được, mua, mua, mua. Mua cho cả hai.”

“Còn phải nói gì nữa?” Giản Linh đưa mắt nhìn Vy Vy.

Âm thanh của Vy Vy lanh lảnh, đã không còn nghe ra giọng điệu nhút nhát nữa: “Cảm ơn chú!”

Xe đã lái đến ngoại ô. Thế nhưng lại có hai nhà ăn ở xe trạm xe hơi là nhà ăn M và nhà ăn K. Ban đầu họ định mua đồ qua cửa nhà ăn rồi ăn luôn trên đường đi. Nhưng Giản Linh nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cô nhóc Vy Vy lớn thế này rồi mà vẫn chưa bao giờ được bố mẹ đưa đến nhà hàng ăn nhanh nên cô bảo Âu Tuấn dừng xe lại, cùng nhau vào nhà hàng ăn xong rồi đi tiếp.

Khi gọi món, Vy Vy vẫn còn có chút sợ người lạ, cô bé lại dùng âm thanh nho nhỏ nói chuyện.

Giản Linh ôm cô bé, khích lệ nói: “Nói đi, nói cho dì này biết em muốn ăn gì.”

“Suất ăn trẻ em.” Vy Vy thấp giọng nói một câu.

Giản Linh nói: “Nói to hơn một chút, để dì này có thể nghe rõ, cô ấy sẽ tặng cho em món đồ chơi nhỏ này.”

Thật ra, suất ăn dành cho trẻ em đều sẽ tặng kèm một món đồ chơi nhỏ, nhưng Giản Linh chỉ là muốn khuyến khích Vy Vy bớt rụt rè hơn, tự tin hơn, để cho cô bé có thể vui vẻ, hoạt bát như những đứa trẻ cùng trang lứa khác.

“Suất ăn trẻ em!” Có sự cổ vũ của Giản Linh, âm thanh giòn giã của Vy Vy đã lớn hơn một chút.

Người phục vụ cũng rất tốt bụng, tủm tỉm cười nói: “A! Giỏi lắm! Một suất ăn cho trẻ em! Con muốn đồ chơi là Arale hay Minions?”

“Minions!” Giọng của Vy Vy lần này rõ ràng không còn yếu ớt như trước nữa.

Gọi món xong, Âu Tuấn lấy ví trong túi ra thanh toán, nhìn sang Giản Linh nói: “Anh ở đây đợi đồ ăn ra, em đưa Vy Vy qua bên kia chơi, ở đó có khu vui chơi cho trẻ em, có cầu trượt gì đó.”

“Được đó!” Giản Linh vui vẻ ôm Bảo Vy đến khu vui chơi cho trẻ em.

Âu Tuấn lấy đồ ăn, chọn một chỗ ngồi tốt rồi đi đến khu vui chơi cho trẻ em. Lúc đến nơi, anh nhìn thấy Giản Linh đang gập cong đôi chân dài thẳng tắp của mình, cùng với Vy Vy chen chúc trên một con ngựa gỗ có thể lắc lư màu hồng.

Chiều cao 1 mét 70 của cô đối với con gái thì không thể coi là nhỏ nhắn được. Nhưng lúc này, cô co rúm người lại thành một đoàn, ôm đứa nhỏ ngồi lắc lư trên ngựa gỗ.

Rất nhiều người đến đây chơi là để chơi cùng con của họ, còn cô thì là tính tình trẻ con, không chịu lớn.

Âu Tuấn mỉm cười: “Giản Linh, Vy Vy, đồ ăn ra rồi, đi ăn thôi.”

Giản Linh quay đầu nhìn anh, cô vừa định ôm Vy Vy đứng dậy thì lập tức nhăn nhó, giơ tay về phía Âu Tuấn: “Anh Tuấn, mau tới giúp em, gập người lâu như vậy, giờ em không duỗi thẳng ra được!”

“Chậc, vậy em và đứa nhỏ giành chơi cái trò gì vậy...“ Âu Tuấn vừa nói vừa sải bước đi tới, đưa tay kéo cô đứng dậy.

Giản Linh giữ tư thế khom người một lúc rồi mới từ từ duỗi thẳng được thắt lưng.

“Ai ui, ai ui. Ruột muốn thắt nơ bươm bướm đến nơi rồi...”

“Vậy thì tính chất ruột của em cũng đáng kinh ngạc đấy.” Âu Tuấn ôm Vy Vy vào lòng.

Bây giờ đứa nhỏ cũng không còn kháng cự tiếp xúc với anh nữa, cô bé ôm lấy cổ Âu Tuấn, ánh mắt lo lắng nhìn Giản Linh: “Ruột bị thắt nơ thì phải làm sao bây giờ?”

Âu Tuấn cười cười: “Không có việc gì. Không cho chị ấy ăn đồ ăn ngon thì sẽ nhanh chóng khỏi thôi.”

Sau khi ăn uống xong, họ lại tiếp tục từ nhà ăn ở trạm xe hơi đi đến Công viên giải trí.

“Giờ này đi qua đó liệu có muộn không?” Giản Linh có chút lo lắng, sợ rằng đến nơi còn chưa kịp chơi gì thì đã đóng cửa.

Trong lúc chờ đèn, Âu Tuấn lấy điện thoại ra kiểm tra: “Không đâu, ở đó có chương trình buổi tối.”

Giản Linh cũng hơi yên tâm, nhưng nào ngờ khi đến cổng hành tinh Sao Mai, Giản Linh trợn tròn mắt ngạc nhiên.

“Vé, vé! Không mua vé trước! Sao lại có nhiều người như vậy!” Giản Linh vội vàng muốn đặt vé trên điện thoại di động, nhưng khi hỏi cô mới phát hiện ra là hệ thống tự động thu vé ở đây xảy ra vấn đề, ngay cả khi đặt trước trên điện thoại di động thì vẫn phải lấy vé vào cửa nên mới có tình trạng xếp hàng dài như vậy.

“Phải xếp hàng thế này đến bao giờ...“ Lông mày của Giản Linh hơi nhíu lại. Cô đã đưa đứa nhỏ đến đây rồi thì tất nhiên sẽ không để cho cô bé thất vọng. Nhưng phải đợi cả buổi nắng nóng thế này, đợi đến lúc lấy được vé đi vào thì cũng chẳng còn sức lực và tâm trạng nữa.

Âu Tuấn liếc nhìn hàng dài đang chen chúc trước cửa, hai mắt hơi híp lại, sau đó quay sang nói với Giản Linh: “Em và Vy Vy đợi anh một lát. Hai người đến máy bán hàng tự động mua nước uống, anh ra xe lấy đồ, sẽ quay lại ngay.”

Giản Linh cũng không hỏi rõ, chỉ gật gật đầu.

Vừa mua xong đồ uống, Âu Tuấn đã quay lại.

“Anh lấy gì vậy?” Giản Linh hỏi.

Âu Tuấn nhướng mày. Không thể không nói, dáng vẻ nhướng mày của anh trông rất không đứng đắn.

Anh xòe ra một tờ chứng nhận trong lòng bàn tay: “Giấy chúng nhận.”

Giản Linh nhìn kĩ lại: “Ồ! Chứng nhận sĩ quan?”

Âu Tuấn gật đầu nói: “Anh vừa nhìn thấy ở cửa bên kia có tiêu chí ưu tiên quân nhân. Cứ thử xem, anh đi mua vé.”

Nói xong anh cười cười: “Anh chưa bao giờ từng được thử cảm giác ưu tiên quân nhân là như thế nào.”

Trước đây anh luôn ở trong doanh, không có cơ hội. Sau này có điện thoại di động, mọi thứ đều tiện lợi, không cần dùng đến để chen hàng. Cho nên, anh thật sự chưa từng thử qua.

Giản Linh đưa tay cầm lấy giấy chứng nhận mở ra xem. Đập vào mắt cô là tấm ảnh mặc quân phục cũng là ảnh đại diện Zalo của Âu Tuấn, đẹp trai đến mức làm cô muốn rớt nước miếng.

Bên dưới là họ tên, giới tính, ngày tháng năm sinh, nguyên quán, học vị, chức vụ, hàm cấp.

Hàm cấp: Thiếu tá.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!