Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Giản Linh còn chưa kịp phản ứng lời này, Âu Tuấn đã gạt điện thoại.

Đầu bên kia rất nhanh đã nhận điện, Âu Tuấn không bắt được Bluetooth trong xe, chỉ mở chế độ rảnh tay, đặt điện thoại lên giá đỡ điện thoại trong xe, giá đỡ đặt trên vị trí cửa gió điều hòa trên bảng điều khiển trung tâm.

Điện thoại chỉ vừa mới kết nối, mặt của Giản Linh đã hận không thể dán lên bảng điều khiển trung tâm, sợ nghe nhầm một chút một ít.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Âu Tuấn nhịn không được nhếch khóe môi, nhưng thanh âm vẫn bình tĩnh trước sau như một, không mang theo chút ý cười nào cả, nói: “Giản Thành, tôi Âu Tuấn đây.”

“Ừ, tôi biết.” Giọng nói của Giản Thành từ đầu bên kia truyền tới, âm thanh dịu dàng trong trẻo, mang theo ý cười ôn hòa, trước sau như một: “Anh Tuấn, chuyện gì thế?”

Âu Tuấn: “Thân thể của anh không sao chứ?”

“Không sao, sau khi váng đầu một ngày, ngủ hai giấc dậy, là không có gì đáng ngại nữa.” Giản Thành cười cười.

Âu Tuấn ừ một tiếng: “Vậy thì tốt rồi, anh có biết chuyện của Thư Minh chưa?”

Ở bên kia Giản Thành trầm mặc một hồi: “…Biết.”

Âu Tuấn nói chuyện quả thật không khéo léo, lập tức nói toạc móng heo hỏi ngay: “Là Nick làm sao?”

Giản Thành ở đầu bên kia không có tiếng động, lần này thời gian trầm mặc lâu hơn một chút, sau một hồi lâu, mới truyền tiếng than nhẹ: “Anh Tuấn, là Bé Năm muốn hỏi phải không?”

Âu Tuấn thấp giọng cười một tiếng: “Em gái anh anh còn không hiểu sao? Cô ấy, còn cần phải hỏi anh sao?”

Lúc cô chậm chạp thì dây thần kinh thô như dây thừng, lúc nhanh nhạy thì cực kỳ nhanh nhạy.

Giản Thành bất đắc dĩ cười một tiếng: “Cũng phải, anh nói đúng.” Giản Thành ngừng một lát: “Chi tiết thì tôi không rõ lắm, tôi không có mặt ở hiện trường, nhưng…Chắc là Nick làm.”

Âu Tuấn ngập ngừng chốc lát, nói: “Tôi không hỏi nhiều về chuyện riêng của người khác, khó được hai lần ngoại lệ, vì thế anh hãy nể chút mặt mũi, lượng thứ cho. Lần trước Bé Năm hỏi anh vấn đề đó, anh vẫn còn kiên trì câu trả lời như cũ ư? Anh và Nick, bạn bè bình thường?”

Nick ở đầu bên kia ngập ngừng, thở dài một hơi: “Tôi…không thể nào trả lời anh.”

Trên thực tế, câu này chính là đáp án.

Âu Tuấn liếc mắt nhìn Giản Linh, biểu cảm của Giản Linh vô cùng bình tĩnh, không hề có cảm xúc kịch liệt nào cả, chỉ là ánh mắt trôi dạt nơi xa xăm, không biết đang nghĩ cái gì, không biết là đang cân nhắc việc gì.

“Được thôi, biết rồi.” Âu Tuấn nói một câu, thực ra anh quả thật chẳng có hứng thú gì với chuyện riêng của người khác, lại càng chẳng có khái niệm gì về tình cảm giữa một người con trai và một người con trai khác.

Nếu như không phải do Giản Linh lo lắng như vậy, Âu Tuấn tuyệt đối không hỏi nhiều chuyện này.

Giản Thành ở đầu bên kia đột nhiên nói một câu: “Anh Tuấn, anh…  Hãy khuyên nhủ Bé Năm, tôi không mong con bé phiền lòng về chuyện của tôi, cũng không mong…con bé làm khó Nick. Là lỗi của tôi, đáng ra tôi nên tỉnh táo lý trí mới đúng, tôi làm rối tung cả rồi.”

Âu Tuấn thấp giọng cười một tiếng, liếc mắt nhìn cô gái vẫn đưa ánh mắt phiêu dạt nơi xa xa ngồi bên cạnh mình.

Âu Tuấn cười nói: “Nếu như cô ấy thực sự muốn làm khó Nick, bây giờ anh ta đã bị điều lên đường về nước rồi, em gái anh anh còn không hiểu sao? Thực sự cho rằng cô ấy là con khỉ không có đầu óc sao?”

Giản Thành cười khẽ một tràng: “Cũng phải. cũng phải. Con bé chỉ quan tâm tôi, tôi biết.”

“Vậy thì được rồi.” Âu Tuấn không muốn nhiều lời: “Vậy thì trước hết cứ thế đã, cúp đây.”

Anh chuẩn bị cúp máy, lại bị Giản Linh giữ chặt tay, Âu Tuấn ngẩn người, lại nói một câu với đầu bên kia: “Đợi chút đã.”

“Ừ, anh nói đi.” Giản Thành ở bên kia nói.

Chỉ là một giây sau, Giản Thành lại nghe thấy tiếng nói của em gái từ đầu bên kia truyền tới, giọng nói quen thuộc như thế, giọng nói dường như bất cứ lúc nào cũng mang theo sự hoạt bát và trong sáng, khiến người ta nhịn không nổi mà cong cong khóe miệng.

Lúc này giọng nói ấy nghe có vẻ mang theo vài phần than thở, nói với anh ấy: “Đừng để anh Ba biết.”

Trong nháy mắt hốc mắt Giản Thành hơi nóng lên, ‘bản thân’ mà anh ấy kiên trì bao nhiêu năm nay, nào giống như không xây dựng trên sự lo lắng của người nhà…

Anh ấy cúi đầu, giơ tay chùi mắt, chật vật quệt môi: “Ừ, anh biết rồi.”

Tiếng nói của Giản Thành có vài phần run tẩy không thể nghe thấy, cảm xúc được áp chế cũng coi như hoàn mỹ.

Giản Linh than nhẹ một tiếng, sau đó, trong giọng nói mang ý cười, ý cười có trấn an, có ấm áp, có thể khiến cho tâm tình của Giản Thành được sưởi ấm lại trong chốc lát. 

Giản Linh nói: “Anh Tư anh đừng sợ, không phải chuyện gì to tát cả, có em ở đây.”

Giản Thành cười cười một cách gian nan: “Ừ, anh không sợ. Bé Năm lợi hại nhất, anh không sợ gì cả.”

“Bảo tên Norseman kia đừng làm tổ ở chỗ anh, nên trở về thì trở về, em không đến nỗi xử lý anh ta. Nhưng cho dù em gánh được thanh tra bên kia giúp anh ta, anh ta cũng không thể phủi tay mặc kệ như thế.”

Giản Linh nói đến đây, giọng nói không vui lắm: “Nếu như em thực sự muốn xử anh ta, chỉ là chuyện tích tắc, anh ta trốn đi đâu cũng không được.”

Bên kia trầm mặc một hồi, giọng mũi mềm mại của Nick truyền tới: “Hôm nay về liền.”

Tuy rằng trong lòng Giản Linh chấp nhận sự thực này, nhưng nghe thấy giọng điệu thiếu đòn ấy, vẫn hơi bốc hỏa: “Cúp đây!”

Sau khi cuộc gọi kết thúc, tay của Giản Thành vẫn bưng mắt không hề xê dịch.

Nick ngồi bên cạnh, khẽ than một tiếng: “Anh đã nói rồi, anh không để ý cái gọi là danh phận, Giản Thành, em…”

Lời này của anh ta còn chưa nói xong, đã bị Giản Thành cắt ngang: “Em để ý.”

Thanh âm của Giản Thành hơi khàn khàn, nhuốm đầy giọng mũi, anh ấy buông tay đang bưng mắt ra, khóe mắt có hơi ướt át, vành mắt hơi đỏ lên, nhìn Nick: “Tình cảm của Giản Thành em, dù cho có một người biết cũng được, cho dù có một người chúc phúc cũng được. Em để ý. Nếu như em không để ý chuyện này, em cần gì chịu đựng nhiều năm như vậy.”

Nếu như không để tâm chuyện này, yêu đương vẫn phải lén lút vụng trộm làm như ‘bạn bè bình thường’, ban đầu anh ấy cần gì phải vượt phép thường?

Nick không nói gì, vươn tay ôm lấy anh ấy, giữ trong lòng, gò má chà xát lên tai của anh ấy.

Tay khẽ vô lên trên lưng của anh ấy, giọng trầm thấp nói: “Hôm nay ăn cơm Ý thế nào? Anh thấy trong phòng bếp của em có đủ nguyên liệu nấu món Ý.”

Giản Thành thấp giọng cười một tiếng: “Ông già này anh rõ ràng không ăn được đồ ăn của loài người, sao lại làm nhiều thức ăn như thế? Hai ngày trước cơm Pháp, hôm nay ăn cơm Ý?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!