Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

"Âu Tuấn tôi lớn thế này, nói năng hay làm việc đều biết tính toán, tuyệt đối không thoái thác, nói được thì làm được..." Khi nói tới đây, thực ra trong lòng Âu Tuấn hơi hồi hộp một chút.

Bởi vì trong câu này, thực ra là có ngoại lệ đấy.

Ngoại lệ này chính là Giản Linh. Âu Tuấn nhớ rõ mình từng nói rằng, nếu đối tượng yêu đương không phải là một cô nàng trẻ tuổi dịu dàng nhu thuận, anh thà chết chứ không thỏa hiệp.

Giản Linh rụt cổ lại, bả vai rũ xuống, nhìn dáng vẻ kỳ thật trông rất đáng thương, Âu Tuấn chỉ nhìn dáng vẻ này của cô một cái, đã thấy không đành lòng.

Nhưng có những điểm mấu chốt phải làm rõ ràng ngay từ đầu. Thật ra anh đã thấy được, bé Năm đôi khi hơi ngốc nghếch lơ mơ, nhưng thật ra trong lòng đều biết hết.

Chỉ cần làm rõ ràng rồi để cô chấp nhận. Cô sẽ không hồ nháo thêm nữa, cô là một người rất biết tôn trọng giới hạn của người khác mà.

Cho nên Âu Tuấn quyết không mở mắt, khỏi thấy dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của cô.

"Thế cứ như vậy đi." Thấy cô không đáp, Âu Tuấn bắt đầu tháo đai an toàn để xuống xe. Vừa tháo đai an toàn, anh liền nghe thấy tiếng lách cách vang lên khi mở đai an toàn ở bên cạnh. Khỉ con tay chân luống cuống sốt ruột nhào sang đây, ôm lấy cánh tay anh: 

"Em chưa nói đồng ý mà!"

Âu Tuấn rút cái tay đặt trên cửa xe lại, liếc mắt nhìn cô.

Giản Linh luống cuống vội vã cất tiếng đã có hơi ngọng: "Sau này em không thế nữa!" Cô vội vàng thể hiện, sau đó không dám nhìn anh, giọng nói êm dịu có phần đáng thương: "Anh...anh có thể đừng giận em được không?"

Âu Tuấn thấy vậy, không đành lòng khẽ thở dài một hơi: "Đừng tỏ ra đáng thương như thể anh bắt nạt em vậy, anh tức giận đến nhường này là vì ai chứ."

Giản Linh mấp máy môi, vươn tay vò vò đầu mình, thật đúng là dáng vẻ một chú khỉ dàng vò đầu bứt tai.

"Vậy sau này anh...nếu có chuyện gì không vui, hay là chuyện chướng mắt, có thể nói thẳng ra ngay lúc ấy không? Anh đừng kìm nén như vậy, người như em đây, cung phản xạ có hơi dài, có những chuyện anh nói ra em còn không thể hiểu, nếu anh cứ kìm nén thì em càng không thể đoán ra được."

Âu Tuấn bất lực nói: "Em đúng thật là tự mình biết mình."

"Thế nên ưu điểm lớn nhất của em chính là điều này...à không phải." Giản Linh vội vàng chuyển về chủ đề chính: "Ý của em là, là nếu anh có việc gì thì lúc xảy ra cứ nói thẳng đi, anh kìm nén trên cả một đoạn đường không thèm để ý tới em, em cũng không biết dỗ anh thế nào nữa, làm em hoảng quá đi."

Âu Tuấn vừa nghe lời này xong, không nhịn được mà vui vẻ, khóe môi nhạt cong lên: "Anh là cô vợ nhỏ gì đó sao còn cần em dỗ chứ..."

Giản Linh nhìn khóe môi anh cuối cùng cũng cong lên thành một nụ cười, trong lòng nhẹ nhõm không thôi, khẽ lẩm bẩm một câu: "Anh là yêu tinh nhỏ..."

Âu Tuấn nghe thấy cô nói câu này, đuôi lông mày khẽ nhướn: "Ồ? Đó không phải là do anh đang làm nũng sao, đội trưởng Giản sẽ mua áo lông chồn cho anh sao?" 

Giản Linh bất đắc dĩ đáp: "Nếu anh thật sự có thể làm nũng rồi chịu để cho em mua áo lông chồn dỗ dành anh, em sẽ không hoảng nữa, hoảng chết em rồi. Em dỗ bố mẹ em cũng không hoảng như thế, hoảng tới nỗi em chỉ muốn vò cả đầu tóc thôi."

"Vò cả đầu tóc rồi thì sao? Thổi một hơi sẽ biến thành vô số con khỉ hả?" Âu Tuấn hỏi một câu.

Giản Linh bỗng chốc không thể nhịn được, thấy vui vẻ như cũ rồi.

"Ài, rốt cuộc khi nào cái danh xưng con khỉ này mới có thể thôi được chứ..."Giản Linh bất lực nói.

Âu Tuấn khẽ thở dài một hơi, ngắm nhìn cô: "Bé Năm, gia chủ Giản hiểu về em hơn hai mươi năm nay, em cũng biết không để bọn họ phải lo lắng, anh vừa mới xuất hiện còn chưa hiểu rõ hết về em, em cũng nên khiến anh bớt lo lắng đi, được không nào?"

Nghe thấy câu này của Âu Tuấn, tựa như có cái gì đó ấm áp đã làm nhiệt độ trong lòng cô phút chốc đã tăng lên, kín đáo không có một kẽ hở, như sự kiên định...vô cùng."

Ngay lập tức, cái gì cô cũng không nói ra được, nhìn ánh mắt đầy lo lắng xen lẫn mỏi mệt của người đàn ông trước mặt, cô cảm giác dường như trong đầu chẳng còn gì rồi, chỉ cảm thấy...chính ánh mắt như vậy, muốn cái gì thì cô sẽ cho cái nấy.

Giản Linh nặng nề mà gật gật đầu, cực kỳ kiên định nói: "Được! Đồng ý!"

Âu Tuấn giơ tay xoa đầu cô một cái: "Tốt lắm, đi thôi!"

Ngay lập tức Giản Linh như thả lỏng cả người, mắt nhìn Âu Tuấn: "Em vừa căng thẳng cả buổi sáng, bây giờ thả lỏng rồi không đi được, anh cõng em nha?"

Âu Tuấn liếc cô một cái: "Cơ thể rất rã rời nhỉ, vậy hôm khác lại tới chỗ Nhạc Phong để rèn luyện nhé."

Tuy nói vậy, Âu Tuấn vẫn đi bên cạnh cửa phụ của nhà đơn, quay lưng về phía cô rồi ngồi xổm xuống. Giản Linh ngay tức khắc nhào lên lưng anh, cười nói: "Thôi mà, em còn chưa khỏe đâu,không ăn nổi đồ ở chỗ huấn luyện của Nhạc Phong đâu."

"Đợi em khỏe lại vậy." Âu Tuấn kéo chân cô ổn định tư thế cõng, rồi đứng dậy.

Giản Linh thoải mái ghé vào trên lưng anh, đầu gục lên vai anh. Âu Tuấn có thể cảm nhận được, cô thực sự thả lỏng.

   

Âu Tuấn có thể cảm nhận được cả người cô đang thả lỏng, dáng vẻ căng thẳng buổi sáng so với dáng vẻ bây giờ, đúng là hai thái cực khác nhau.

Một đoạn đường ngắn từ bãi đỗ xe tới cổng nhà đơn, Âu Tuấn dường như vẫn luôn nghe được tiếng hít thở của cô nàng bên tai anh, dần dần đã trở nên êm dịu ngân nga, có vẻ buồn ngủ rồi.

Cho nên khi nhìn Giản Anh đang ngồi chổm hổm hút thuốc ở trước cổng nhà đơn, thực ra Âu Tuấn có hơi phiền não. Bởi vì sự căng thẳng mà khỉ con này khó khăn lắm mới buông xuống được, bây giờ lại bắt đầu căng tiếp rồi. 

"Ngủ à?" Thấy Âu Tuấn cõng bé Năm đi tới, Giản Anh dập tắt điếu thuốc, đứng dậy tới gần hỏi. Mặt mày anh ấy vẫn hốc hác như cũ, trên người vẫn mặc bộ đồ tối qua, điều này đối với một con người từ trước tới nay luôn tuấn tú ưu nhã như Giản Anh mà nói, quả thật là một sự thay đổi quá lớn. Hơn nưa tối qua còn uống không ít rượu, lại thêm việc lăn lộn cả một buổi sáng, trong mắt Giản Anh dày đặc tơ máu, cằm cũng xuất hiện một lớp râu. Có thể thấy chuyện của Giản Thành đã hành hạ anh ấy không nhẹ. 

"Anh ở đây thì cô ấy cũng không thể ngủ tiếp được." Âu Tuấn đáp.

Giản Anh muốn cười, nhưng thực sự quá mệt mỏi nên không cười nổi: "Cậu rất bất mãn với sự xuất hiện của anh hả?"

Đúng như dự đoán, Giản Linh lẩm bẩm vài âm tiết mơ hồ gì đó rồi tỉnh lại, híp mắt nhìn Giản anh: "Anh ba, sao anh...đến đây?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!