Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Âu Tuấn nghe xong lời này thì ngây người ra, sau đó nhếch môi cười, nhìn Giản Đức: "Anh Đức, anh trai em đúng thật là... cái gì cũng nói hết cho anh rồi."

Cũng không có gì ngạc nhiên lắm, dù sao so với Âu Tuấn từ nhỏ đã được quân đồn trú nuôi dưỡng thì Âu Dật đã lớn lên ở thành phố Yên Ninh, hai nhà Âu Giản lại có quan hệ cực kỳ tốt.

Âu Dật và Giản Đức bằng tuổi, có thể nói họ là bạn bè nối khố cùng nhau lớn lên.

Giản Đức gật đầu, thuận tay vỗ vai Âu Tuấn: "Chẳng phải Âu Dật lo lắng cho thằng em trai của mình phải chịu thiệt thòi hay sao, nếu không đề cập tới chuyện này, anh ta sợ bọn anh lúc tặng quà cho cậu trong lòng lại không yên!"

Giản Anh chống cằm, trong mắt lóe lên nét vui đùa, đôi mắt biết cười của hồ ly luôn khiến người ta có cảm giác... không có ý tốt.

Giản Anh nhướng mày nói: "Ơ? Ý của anh cả là giờ đã yên lòng rồi à?"

Giản Đức gõ ngón tay lên bàn vài cái, nói: "Tiểu Tuấn, hay là... anh làm chủ, đưa cổ phần danh nghĩa của Giản Thị trong tay Tiểu Linh cho cậu nhé?"

Nói vừa dứt lời, bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về Âu Tuấn, Giản Linh không kìm được mà muốn che mặt mình lại, cô thực sự phục sát đất nhà mình mất rồi.

Rốt cuộc bọn họ lo lắng đến mức nào... về việc Âu Tuấn không cần cô?

Tất cả cổ phần danh nghĩa của công ty nhà họ Giản bọn họ đều thuộc về người thân và bạn bè, nếu lục tìm trong danh sách thì sẽ không thể tìm thấy ai không thuộc gia đình họ Giản.

Vậy nên lâu nay người ta ngầm hiểu rằng người chiếm cổ phần danh nghĩa của nhà họ Giản chắc chắn là người nhà họ Giản.

Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía Âu Tuấn, đợi anh gật đầu hay lắc đầu, như vậy vẫn chưa đủ thẳng thắn sao?

Ý của câu đó không phải là - Âu Tuấn, cậu có cần cổ phần của nhà họ Giản chúng tôi không.

Mà là - Âu Tuấn à, cậu có cần Tiểu Linh nhà chúng tôi không?

Giống như thể bởi vì mối quan hệ hiện giờ giữa cô và Âu Tuấn không rõ ràng lắm, khiến người nhà không yên tâm, nên phải dùng luôn chiêu này sao?!

Nếu Âu Tuấn biết quy tắc bất thành văn về quà tặng cổ phần của nhà họ Giản thì chẳng nói làm gì, nhưng anh thường ở trong quân đội cả năm, nếu không biết quy tắc này thì kiểu gì cũng lắc đầu từ chối...

Giản Linh cảm thấy cô có thể nhảy thẳng xuống Yên Hồng cũng được rồi đấy, cầu Yên Phúc rất dễ leo, cô mà nhảy xuống thì kiểu gì cũng chết. Cô nghe được nhiều địa phược linh tự tử từng nói rằng khung cảnh hoàng hôn của cầu Yên Phúc đẹp độc nhất vô nhị.

Giản Linh đưa tay che trán, cúi đầu suy nghĩ miên man không biết nên nhảy cầu Yên Phúc hay là cầu Yên Hà.

Một giọng nói trầm thấp từ tính, kèm theo nụ cười nhàn nhạt, âm lượng không cao không thấp vừa đủ, giọng điệu hời hợt thản nhiên vang lên: "Được thôi, vậy thì cảm ơn anh Đức nhé. Anh còn định tặng tài sản gì của Giản Linh thì em xin nhận hết, không nhận thì phí lắm, dù sao em đây cũng không thiếu tiền."

Bầu không khí lại càng yên tĩnh hơn.

Giản Linh nghe thấy câu này, trái tim cô lập tức đập thình thịch như trống đánh, cô đột nhiên có chút kích động, rốt cuộc Âu Tuấn có biết cổ phần của nhà họ Giản có ý nghĩa thế nào không?

Vừa thầm nghĩ như vậy, cô lại nghe thấy giọng nói quyến rũ nam tính kia nói tiếp: "Không giấu gì mọi người, Giản Linh từng nói trước mặt mọi người rằng cô ấy muốn nuôi em. Cho nên cổ phần của cô ấy cũng chẳng là cái gì, cô ấy còn gì nữa thì em muốn tất."

Mặt Giản Linh lập tức nóng bừng bừng như đám mây rực lửa trên bầu trời.

Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần thì ông cụ Giản đã híp mắt lại, nụ cười hiển hiện trên môi.

Đối với nhà họ Giản, cổ phần tài sản gì đó đều chỉ là chuyện nhỏ.

Chuyện chung thân đại sự của Tiểu Linh, hạnh phúc của Tiểu Linh mới là điều quan trọng nhất.

Ông cụ hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của Âu Tuấn, cười híp mắt nói: "Lát nữa để Tiểu Anh lập danh sách tài sản cho cháu, mấy năm nay bọn ta cho con bé không ít đồ, thích cái gì thì bảo Tiểu Anh lấy tên cháu luôn. Con bé này cẩu thả lắm, cũng không phải người tiêu xài hoang phí, nên cầm mấy thứ này cũng vô dụng.

Trên thực tế, Âu Tuấn có lấy những thứ này cũng vô dụng, anh cũng không phải bé trai ngốc nghếch tinh xảo.

Nhưng anh hiểu rất rõ ý của Giản Đức khi nhắc tới việc này, thật ra ban nãy cả nhà họ đang đợi Âu Tuấn anh bày tỏ thái độ của mình.

Âu Tuấn không cảm thấy gì, chỉ thấy hơi đau lòng cho con khỉ này, rốt cuộc người nhà phải cảm thấy cô ế tới cỡ nào? Mà phải bán phá giá tới mức này vậy... Nếu anh không gật đầu thì e là con khỉ này phải dìm mình xuống sông tự vẫn quá?

Không thể không nói, Âu Tuấn biết Giản Linh khá rõ, anh thực sự đã đoán rất chính xác tâm trạng suy nghĩ của cô!

Sau khi thấy Âu Tuấn bày tỏ thái độ như vậy, cả gia đình như thể nhẹ nhõm hơn nhiều.

Chủ đề này nhanh chóng qua đi, mọi người lại bắt đầu ăn uống vui vẻ.

Giản Linh trở nên ân cần hơn.

Âu Tuấn cũng không cảm thấy không có gì mà không thích ứng, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên con khỉ này ân cần.

Chỉ là khi nhìn thấy cô vì giúp anh ngăn rượu mà như muốn xông lên nhéo Giản Anh, Âu Tuấn cảm thấy hơi buồn cười.

Anh duỗi tay đặt trên đỉnh đầu cô xoa xoa: "Được rồi Tiểu Linh."

"Không được!" Ánh mắt của Giản Linh bị rượu nhuộm sáng rực: "Giản Anh muốn rót cho anh đó! Em không cho phép!"

Các bác gái và mẹ của cô, còn cả chị hai cô nữa đã phải cười ngặt nghẽo không dứt vì sự bảo vệ của cô dành cho Âu Tuấn.

Giản Linh lúc trước còn kiêng dè một chút, nhưng bây giờ cô đã ngà ngà say, cô không đếm xỉa gì nữa, kiêng dè cái đếch gì. Cô dẫn đàn ông về nhà rồi, còn có gì để nói nữa đâu.

Người của Giản Linh cô! Giản Linh cô phải bảo vệ!

Âu Tuấn nghe thấy lời này của Giản Linh, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, nhưng khi nhìn thấy cô cứ uống như vậy thì không ổn lắm, tối qua cô còn lên cơn sốt, trạng thái linh hư không biết bao lâu nữa mới có thể bình phục, nếu say rượu thì chẳng phải đổ thêm dầu vào lửa sao.

Âu Tuấn nhớ rất kỹ cô từng nói rằng sau khi uống rượu, linh lực của cô không ổn định lắm, vốn đã linh hư, lại còn linh lực không ổn định, vậy thì tốt chỗ nào?

Nhưng đang ở trước mặt cái vị trưởng lão, anh không thể nói chuyện hư linh được, cô sợ nhất là để trưởng bối lo lắng.

Vì vậy Âu Tuấn ấn cô ngồi nghiêm chỉnh xuống ghế, liếc mắt sang phía Giản Anh.

Cái liếc mắt này rất tà khí mê hoặc, Giản Linh đỏ bừng mặt xem đến ngây người!

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!