Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Giản Linh cũng không ngốc, vốn dĩ cô và Âu Tuấn là do gia đình hai bên nhét vào chung một chỗ, mục đích là để bọn họ hòa thuận với nhau.

Cô cũng có thể cảm nhận được rằng cô càng ngày càng hòa hợp với Âu Tuấn hơn. Về phần không khí ở chung hòa hợp giữa bọn họ hiện tại, có nói là do đang yêu nhau, cũng không ai thấy không phải.

Giản Linh cảm thấy rất thích Âu Tuấn.

Nhưng vẫn luôn là cô chủ động, mượn rượu cưỡng hôn rồi thì lúc trên xe không có rượu cũng cưỡng hôn anh.

Mà bây giờ lại được tận mắt trông thấy Âu Tuấn chủ động.

Tim Giản Linh gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, nghĩ đến nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trên trán lúc nãy, Giản Linh ngốc nghếch đưa tay ôm trán cười, ở trên giường ôm chăn lăn qua lộn lại.

Tâm trạng hưng phấn muốn bùng nổ!

Vốn dĩ sau khi nhớ lại việc cô cưỡng hôn Âu Tuấn, Giản Linh cảm thấy có ý thức trách nhiệm không thể cưỡng lại đối với anh, cô giống như trai thẳng điển hình, cảm thấy Giản Linh cô đã hôn người đàn ông này, là người đàn ông đầu tiên.

Liền muốn đối xử thật tốt với Âu Tuấn, nhưng bây giờ trong lòng cô càng lúc càng rõ ràng hơn.

Mãi đến tận lúc rời giường, trên mặt Giản Linh vẫn còn treo một nụ cười ngu ngốc.

Tâm trạng cô rất tốt, ánh mắt không nhịn được hướng về phía Âu Tuấn.

Âu Tuấn hồn nhiên còn không phát hiện ra cô đã biết được nụ hôn lúc sáng.

Âu Tuấn cảm thấy hơi bất lực với việc cứ thỉnh thoảng cô lại quay ra ngắm anh.

Nhớ lại lúc trước cô cùng anh trở về nhà họ Âu ăn cơm, uống rất nhiều xong say rượu, hôm nay anh lại muốn cùng cô về nhà họ Giản ăn cơm…

Âu Tuấn hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy? Có phải đang nghĩ đến chuyện gọi bốn anh em nhà họ Giản ra dạy dỗ anh không?”

Giản Linh không nói chuyện, cô cười ha ha hai tiếng, đưa tay ra nhéo nhéo mặt anh, sau đó mới hỏi: “Anh sợ à?”

Âu Tuấn nắm chặt tay cô: “Còn lâu anh mới sợ.”

Giản Linh cười nói: “Được, không việc gì phải sợ, em sẽ bảo kê cho anh. Nhà em anh cả khéo ăn khéo nói, chị hai dịu dàng còn anh tư thì hiền lành.”

Nghe đến đây, Âu Tuấn mỉm cười: “Sao không nhắc đến Giản Ba?”

Giản Linh cười nói: “Không sao đâu, anh ba của em tuy khó đối phó, nhưng thân cô thế cô, hai người chúng ta chẳng lẽ không thắng được anh ấy?”

Âu Tuấn nhướng mày, không nói gì.

Nhưng nghe trong lời nói của Giản Linh, sao có thể là cô định gọi bốn anh em nhà họ Giản ra dạy dỗ anh được? Như này là cô đã tự tách chính mình ra, đứng cùng một chiến tuyến với anh để đấu với Giản Ba rồi…

Buổi sáng, Âu Tuấn ra ngoài mua một vài thứ, trong đó có một hộp bào ngư và nhân sâm cao cấp cùng một hộp đông trùng hạ thảo, một ít thuốc bổ cùng với lá trà hái được trên núi Trà, rõ ràng là để tặng cho ông cụ Giản và bà cụ Giản.

Ngoài ra còn một túi xách tay hàng hiệu cho quý bà, để tặng bà Dương Tâm Lan mẹ cô.

Còn có một chiếc đồng hồ nam giá trị xa xỉ, phù hợp với hình mẫu doanh nhân thành đạt, có lẽ là để tặng Giản Quang Minh ba cô.

Buổi chiều, Âu Tuấn ra hồ phía sau công quán vớt hết cá cho vào thùng nước, nhưng chở thùng nước này bằng mô tô Bombardier rất bất tiện.

Âu Tuấn gọi điện thoại nhờ ông cụ cử một lính cảnh vệ đến, mang thùng nước đến nhà họ Giản trước.

Còn anh mang quà tặng đã chuẩn bị xong xuôi, lái mô tô Bombardier chở Giản Linh từ công quán về nhà họ Giản.

Nhà họ Giản ở vùng ngoại ô, ông cụ Giản có con mắt tinh tường, năm đó sớm mua được một ngọn núi bên đó, gọi là núi nhưng thực chất cũng chỉ là sườn dốc cao hơn một chút mà thôi, trước đây là vườn cây ăn trái người ta trồng cam quýt ở đó.

Khi đó nhà cũ của nhà họ Giản được xây ở đây, môi trường rất tốt, không khí cũng tốt.

Ai ngờ được nhiều năm sau thành phố phát triển nhanh chóng, khu đất này nằm trong bản đồ quy hoạch mới, giá cả tăng lên không biết mấy lần.

Chỉ có điều nhà họ Giản vốn ăn nên làm ra, cũng không trông vào việc bán mảnh đất này để kiếm tiền.

Vì vậy nên tòa nhà của nhà họ Giản không giống với những căn nhà sang trọng của những người khác. Hầu hết nhưng kẻ có tiền đều mua những căn biệt thự trị giá tám con số ở những khu dân cư xanh hóa đắt đỏ.

Còn nhà họ Giản thì toàn bộ ngọn núi này đều nằm trong phạm vi nhà cũ. 

Thậm chí còn xây dựng một đường lớn bốn làn xe từ cổng nhà họ Giản nối thẳng đến đường cao tốc, hai bên đường trồng hai hàng cây ngay ngắn chỉnh tề.

Tóm lại, nếu không phải trong nhà có mỏ thì không thể nào làm được.

Đi từ công quán đến nhà họ Giản mất gần một tiếng đồng hồ.

Hơn nữa lái mô tô cũng không giống khi đi xe ô tô có thể tâm sự gì đó.

Mô tô một khi đã phóng đi, muốn nói một hai câu đều bất tiện, toàn bộ âm thanh đều bị gió đánh tan.

Chỉ có khi dừng đèn đỏ hai người mới có thể trò chuyện với nhau mà không cần hét lên.

Lúc mới đầu Giản Linh vẫn còn tràn đầy hứng thú, biểu lộ sự yêu thích đối với con đại bàng Bombardier này đấy.

Về sau Âu Tuấn còn thuận miệng nói một câu: “Dạo này không trông thấy tên nước ngoài tóc xanh mũi lõ kia mấy.”

Nhắc đến Nick, Giản Linh khẽ mím môi, hôm nay cô về nhà có hai mục đích. Thứ nhất là để dẫn Âu Tuấn về nhà. Thứ hai là vì anh tư có chút để ý tới Nick.

Vậy nên cô không đến kho an toàn gặp Nick.

Nghe Âu Tuấn nhắc đến, Giản Linh bĩu môi nói: “Cứ mặc kệ anh ta đã. Đợi em xong việc, rảnh tay rồi em sẽ thương lượng với anh ta để anh ta giữ khoảng cách với anh tư của em…”

Mặc dù Giản Linh biết anh tư từ trước đến nay vẫn là người có chừng mực, cũng cực kỳ có chính kiến, nhưng cô cũng biết rất rõ cái anh chàng ngoại quốc tóc xanh Norseman đẹp trai, xuất chúng kia cùng với khí chất và sức hấp dẫn trăm năm tích lũy của anh ta không phải để trưng cho đẹp.

Nghe vậy, Âu Tuấn hơi nhướng mày, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Vậy hôm nay gặp Giản Thành em có định nhắc đến chuyện này không?”

Giản Linh lắc đầu: “Em sẽ không nhắc lại chuyện này với anh tư nữa. Dù sao hôm đó cũng đã nói hết qua điện thoại rồi, không nên lật lại chuyện cũ làm gì.”

Âu Tuấn cũng nhìn ra được, cô vì chuyện này mà không yên lòng. Nhưng hôm nay trở về nhà họ Giản ăn cơm là một chuyện vui, Âu Tuấn cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

Để đến nhà họ Giản, chỉ cần đi dọc theo đường cái rẽ sang đường lớn bốn làn xe nhà họ Giản xây là đến thẳng cổng nhà.

Ngay lối vào có những chỗ để xe được vẽ khung gọn gàng, ước chừng phải hơn chục chỗ để xe nhưng cũng gần như kín chỗ.

Lúc Âu Tuấn và Giản Linh vừa đến, liền thấy bên kia có chuyện gì đó.

Người đàn ông cao gầy ăn mặc đẹp đẽ có khi chất lịch lãm hiền hòa đứng trước chiếc Cayenne màu đen kia còn ai khác ngoài Giản Thành nữa?

Có điều người đứng trước mặt Giản Thành đang tranh cãi với anh ấy trông tiều tụy hơn nhiều.

Vốn dĩ khi nhìn thấy Giản Thành, Giản Linh còn đang nở nụ cười, nhưng khi trông thấy người đứng đối diện Giản Thành, mặt Giản Linh lập tức sầm xuống.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!