Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Thấy người bạn cũ bày ra dáng vẻ hài hước hóng hớt, Âu Tuấn có chút bất đắc dĩ, khoanh hai tay trước ngực và dựa người vào lưng ghế.

“Nghe nói? Cậu chắc cũng đã sớm hỏi thăm rõ ràng rồi, muốn hỏi cái gì thì trực tiếp hỏi đi.” Âu Tuấn cười nói.

Mạc Nghịch nhướng cặp mi dài: “Vậy tôi có thể trực tiếp hỏi sao.”

Âu Tuấn gật đầu.

Mạc Nghịch cười nói: “Cậu làm thế nào mà có thể hái được đóa hoa cao lãnh kia của nhà họ Giản thế?”

Âu Tuấn nghe vậy thì ngây người vài giây, giống như chưa phản ứng lại kịp.

Sau khi phản ứng lại mới hoài nghi hỏi lại một câu: “Đóa hoa… Cao lãnh nhà họ Giản?”

Âu Tuấn cũng phần nào hiểu được định nghĩa của đóa hoa cao lãnh, chính là người con gái nhìn qua hoàn mỹ, khiến người ta cảm thấy cao không thể với tới.

Điều anh cảm thấy không thể tưởng tượng chính là, vì sao cụm từ đóa hoa cao lãnh này lại dùng ở trên người Giản Linh.

Âu Tuấn tưởng tượng con khỉ kia trong đầu, đặt bên cạnh cụm từ ‘đóa hoa cao lãnh’. Sau đó anh có một loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi, có phải có hiểu lầm gì rồi hay không?

“Đúng vậy, con gái thứ năm nhà họ Giản, không sai chứ?” Mạc Nghịch nói.

Âu Tuấn hít sâu một hơi: “Cậu nói cô ấy…… Là đóa hoa cao lãnh sao?”

Mạc Nghịch: “Không phải tôi nói, mọi người đều nói như thế.”

Âu Tuấn : “Có phải mấy cậu có hiểu lầm gì với cụm từ ‘đóa hoa cao lãnh’ hay không?”

Mạc Nghịch nghĩ một lát, nói: “Chẳng lẽ không phải? Tôi cũng chưa từng gặp cô ấy, nhưng mọi người đều nói như thế. Nhà có đại nghiệp lớn như nhà họ Giản, cho dù thế hệ đồng lứa chúng ta khiêm tốn, nhưng từ Giản Nhất đến Giản Tư, ít nhiều gì cũng sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở các loại yến hội.”

Mạc Nghịch vừa nói vừa lấy hộp thuốc lá ra, ngậm một điếu, sau đó lại đưa một điếu cho Âu Tuấn, lúc này mới tiếp tục nói: “Nhưng mà chỉ có Giản Ngũ là lạnh lùng thần bí. Trong tập đoàn nhà họ Giản, ba cô ấy làm lớn nhất, với thân thế này, dù sao cô ấy cũng là thiên kim tiểu thư, nhưng lại hiếm khi lộ mặt ở yến hội dành cho các nhân vật nổi tiếng.”

Mạc Nghịch cười, nhìn chằm chằm vào Âu Tuấn: “Mọi người đều đang đoán xem ai có thể bắt được đóa hoa cao lãnh này của nhà họ Giản. Cho nên, Giản Ngũ là một người nổi tiếng đấy.”

Âu Tuấn  quả thực bất đắc dĩ đến dở khóc dở cười, nói: “Cái gì mà người nổi tiếng chứ, cũng chỉ là một cái tên thôi!” 

Mạc Nghịch châm điếu thuốc, hút một ngụm, thở ra làn khói lớn, khuôn mặt mờ mịt trong sương khói, cười như không cười: “Cho nên, cậu thật sự hái được?”

“Trong nhà sắp xếp.” Âu Tuấn nói, biểu tình có chút mất tự nhiên, nhìn giống như là ngượng ngùng.

Vốn dĩ Mạc Nghịch đã quen với dáng vẻ lúc nào cũng trầm ổn của Âu Tuấn, bây giờ lại thấy vẻ mặt này, anh ấy không khỏi có chút sững sờ. 

“Trời ơi! Âu Tuấn cậu…… Được được được! Không hổ là người nhà họ Giản, tôi thấy bốn người anh trên cô ấy, không một ai là đèn cạn dầu cả, anh cả và anh hai thì không cần nói rồi, hai anh em Giản Ba, Giản Tư, tùy tiện lôi ra một người cũng có thể hơn hàng nghìn người. Giản Ngũ này không hổ là đóa hoa cao lãnh của nhà họ Giản, vậy mà có thể bắt được cậu…”

Hiển nhiên, so với Âu Tuấn hái được đóa hoa cao lãnh này, Mạc Nghịch cảm thấy có người có thể bắt lấy Âu Tuấn, càng khiến người ta giật mình hơn.

Dù sao lúc ở trung học, biết bao nhiêu người đã thất bại trên con đường chinh phục Âu Tuấn, không một ai có thể may mắn thoát khỏi cả.

Tên này xuất thân trong gia đình quân nhân, gia giáo rất nghiêm, cực kỳ tự hạn chế.

Loại chuyện như yêu sớm này, không quan tâm trong nhà có cho phép hay không, Âu Tuấn căn bản chưa từng nghĩ đến. Sau này anh vào trường quân đội, rồi lại đi bộ đội. Không dính dáng chút bóng hồng nào cả.

Sống giống như Đức Phật vậy!

Nhưng mà Lạt Ma này, cứ vậy bị bắt đi rồi.

Mạc Nghịch cảm thấy không thể tin nổi, anh ấy liên tục xua tay: “Không được, không được, hôm nào cậu nhất định phải giới thiệu cho tôi quen Giản Ngũ, tôi muốn xem là người như thế nào mới có thể bắt được cậu."

“Chỉ là một con khỉ thiếu đầu óc, cũng không có gì đặc biệt.” Âu Tuấn cười nói, dường như nghĩ tới con khỉ quậy kia, ý cười trong mắt lại có chút dịu dàng.

Mạc Nghịch vui vẻ, liếc xéo Âu Tuấn: “Ha ha, nghe lời này của cậu, xem ra thật sự bị bắt rồi à?”

Âu Tuấn nghĩ một lát rồi gật đầu: “Phải, bị bắt rồi. Hơn nữa khó tin như vậy sao? Tôi cũng chỉ là một người thường, đừng coi tôi nhưng một ngọn núi cao không thể trèo lên thế chứ…”

“Chậc chậc chậc, cậu cũng quá coi thường độ khó của việc trèo lên ngọn núi này rồi.”

Mạc Nghịch chậc chậc vài tiếng, vẫn mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Cậu không biết đấy thôi, mấy năm trung học kia, chuyện giải trí sau khi học xong chính là đánh cược cậu có thể nhận được mấy bức thư tình, sau đó là học kỳ nào sẽ bị bắt lấy, là trước hay sau kỳ thi vào cấp ba.”

Âu Tuấn nhướng mày: “Vậy nên mấy cậu lấy tôi ra đánh cược, lại còn rất đa dạng phương thức? Chắc là cậu kiếm lời không ít nhỉ?”

Mạc Nghịch không thấy xấu hổ mà còn tự hào, đắc ý cười nói: “Đương nhiên, nếu không cậu cho rằng tiền tôi mời cậu ăn lẩu Oden mỗi ngày từ đâu mà tới?”

“Không có tiền đồ…” Âu Tuấn bất đắc dĩ nói một câu.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại anh đặt ở trên mặt bàn rung lên một chút.

Âu Tuấn rũ mắt nhìn thoáng qua, mở khóa màn hình, nhìn thấy tin nhắn Zalo mà Giản Ngũ gửi đến, đuôi lông mày nhướng lên, ánh mắt lập tức ôn hòa thêm vài phần.

Mạc Nghịch không nhịn được, dập tắt tàn thuốc, đi lên nhìn chằm chằm vào màn hình di động của Âu Tuấn.

Trên màn hình là khung thoại Zalo với Giản Linh.

Bên trong có một đoạn tin nhắn Giản Linh gửi đến: “Bầu trời xanh chờ mưa bụi, chúng em đang đợi anh, khói bếp lượn lờ dâng lên… Khói bếp lượn lờ dâng lên… Khói bếp lượn lờ dâng lên…”

Mạc Nghịch có chút không hiểu nổi phong cách giao tiếp hàng ngày của Âu Tuấn và Giản Linh nên đã hỏi một câu: “Tin nhắn cô ấy gửi đến còn có thể nói lắp như này sao? Lặp lại mấy lần khói bếp lượn lờ là có ý gì?”

Âu Tuấn cười: “Là đã đói bụng.”

Giây tiếp theo, Giản Linh bên kia gửi một bức ảnh chụp qua đây, trong ảnh chụp là khu vực sô pha trong đại sảnh ở tầng một công quán, người chụp ảnh chính là Giản Linh, cho nên Giản Linh không ở trong ảnh chụp.

Trong ảnh chụp là đám người ở bộ đội đặc thù mang vẻ mặt u ám, Cát Ưu nằm liệt trên sô pha, trên tay giơ một tờ giấy A4, dáng vẻ tĩnh tọa kháng nghị.

Nội dung trên giấy A4 đều là: Ba Âu, chúng con muốn ăn canh cá cay và đuôi tôm hấp trà.

Ngay cả con chó Husky cũng ngồi trên sô pha, trên cổ đeo một tờ bìa cứng, nội dung giống nhau.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!