Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

"Đừng không giúp em nói lời tốt đẹp, lần nào ông dạy bảo em là em đều mong chờ mọi người giúp em cầu xin giúp em đó, xin lỗi anh, anh Tư, còn không phải là vì em không yên tâm anh sao."

Giản Linh cười hì hì, giọng nói làm nũng mềm mại.

Giản Thành ở đầu dây bên kia nở nụ cười không biết phải làm sao: "Em có thể để cho anh bớt lo anh là đã cảm ơn trời đất rồi, em đừng có không yên tâm anh."

Giản Linh nghĩ một chút, cô vội vàng nói: "Còn không phải là em sợ anh bị vẻ đẹp của cái tên Nicholas đó làm mờ hai mắt ư, anh đừng thấy anh ta đẹp trai, thật ra anh ta đã là lão già tồi tệ đã sống gần một trăm năm rồi, hơn nữa lão già tồi tệ đó thật ra rất xấu xa, cứ nhờ vào vẻ ngoài xinh đẹp và đôi mắt để mê hoặc lòng người!"

Lời này đã chọc cười Giản Thành, anh ấy ở đầu dây bên kia cười rất vui vẻ: "Được, anh biết rồi."

"Thật sự là bạn bè bình thường phải không?" Giản Linh nghiêm túc hỏi.

Giản Thành: "Thật sự là bạn bè bình thường. Bé Năm, anh còn chưa đến mức vừa mới chia tay với Thư Minh không lâu thì đã lập tức tìm một đoạn tình cảm mới."

Giản Linh nghĩ một chút rồi cảm thấy cũng đúng, thế nên cô yên tâm hơn nhiều rồi, giờ mới cúp điện thoại.

Mà đầu dây bên kia, cuộc gọi vừa kết thúc.

Một hình dáng màu đen cao lớn đột nhiên đến gần và dựa sát sau lưng Giản Thành, giọng nói quyến rũ từ tính mang theo nụ cười xấu xa, rơi xuống bên tai Giản Thành: "Bạn bè bình thường, hử?"

Đôi mắt Giản Thành hơi híp lại, khóe môi hơi nhếch lên: "Đừng giỡn."

Nick thấp giọng cười: "Giản Thành, anh đang bảo vệ tôi ư?"

"Đúng vậy, không phải là anh sợ bé Năm nhà tôi sao." Giản Thành hếch cằm về phía trước, anh ấy cầm cọ vẽ chỉ về cái ghế ở phía trước: "Anh đến đó ngồi đi."

Nick rất nghe lời, anh ta đi về phía trước, vừa đi còn vừa mạnh miệng: "Tôi mới không sợ cô ấy, chẳng qua tôi chỉ là…"

Anh ta còn chưa nói xong, Giản Thành đã cười dịu dàng tiếp lời: "Nhường con bé chứ gì, tôi biết, anh đã nhiều tuổi như vậy rồi, quả thực nên nhường một chút, lão già tồi tệ, ngồi yên đi, đừng lắc eo nữa…"

Nick đột nhiên quay người, ánh mắt anh ta như cười như không lộ ra vài phần nguy hiểm nhìn Giản Thành, ý tứ vô cùng đe dọa gọi tên anh ấy: "Giản, Thành."

Giản Thành cười xua tay, ánh mắt thành khẩn: "Ừ, tôi sai rồi, tôi xin lỗi."

Trên thực tế, đến bản thân Giản Thành cũng không biết, thế này được xem là bạn bè bình thường hay là như thế nào.

Tóm lại, tối hôm đó Nick nhận lời ủy thác của Giản Linh đến quán bar bảo vệ Giản Thành, mà sau khi Giản Thành hơi say đã mời anh ta uống nửa cốc máu.

Hai người đã giữ liên lạc, sau khi mặt trời lặn, có lúc Nick sẽ tới gặp anh ấy, Giản Thành cảm thấy trò chuyện với Nick là một chuyện rất vui vẻ.

Có lẽ là bởi vì sự sống của anh ta dài đằng đẵng, đã sớm nếm trải quá nhiều.

Cho dù những gì từng thấy, từng nghe chỉ là lời tường thuật bình lặng, cũng dường như luôn có sắc màu truyền kỳ. Vả lại Nick hiểu biết vô cùng nhiều, từ lịch sử đến nghệ thuật, cho dù là âm nhạc hay là mỹ thuật hoặc là văn học, anh ta luôn có những cách nhìn độc đáo và nhạy bén.

Cho dù là chủ đề gì, Nick cũng đều có thể tiếp lời, không bao giờ tẻ nhạt. Hơn nữa cũng sẽ không khoe khoang khoác lác, cứ luôn giống như một người ngoài cuộc rút lui, bày tỏ quan điểm của mình từ một góc độ khách quan, đó là một loại đúng trọng tâm, có chừng mực.

Không làm cho người ta cảm thấy có chút kiêu căng, ngạo mạn nào.

Giản Thành là một người rất bình tĩnh, anh ấy có thể vẽ tranh sơn dầu trong mấy tiếng đồng hồ không nói một lời, thật ra có những lúc đối với người khác mà nói, anh ta thậm chí còn vô vị.

Nhưng dường như có thể là bởi vì Nick đã trải qua sự sống dài đằng đẵng nên đã rèn giũa được một tính cách vô cùng nhẫn nại, chịu đựng được sự tĩnh lặng.

Giản Thành ngồi vẽ tranh là ngồi trong vài giờ, có lúc là thời gian trôi qua từ từ trong kẽ hở giữa cọ vẽ bôi bôi vẽ vẽ trên bức tranh.

Mà Nick thì có thể ở trong phòng vẽ của anh ấy cả đêm, đọc một quyển sách cũ, nếu như không phải có tiếng sách lật giở, anh yên tĩnh giống như không hề tồn tại.

Nhưng chỉ cần Giản Thành liếc nhìn về phía đó một chút trong lúc vẽ tranh, luôn có thể nhìn thấy huyết tộc tuấn tú tóc vàng mắt xanh ngồi đọc với một tư thế đẹp mắt, vui vẻ, dường như muốn hòa vào làm một với không khí yên ắng này.

Nếu như Nick phát hiện ra ánh mắt của anh ấy, anh ta hơi ngước mắt, ánh mắt giao nhau, nhìn nhau cười, ăn ý tự nhiên.

Có những lúc đến Giản Thành cũng sẽ có cảm giác hỗn loạn, tựa như đã sớm không phải là mới gặp mà là trải qua một thời gian ở bên nhau, ăn ý như vậy, mới quen thuộc như thế.

Bởi vì thật ra vốn dĩ Giản Thành không quen không gian của mình bị người khác xâm nhập, cho nên lúc trước ngay cả Thư Minh anh ấy cũng không cho phép anh ta đến phòng vẽ.

Nhưng mà sự yên tĩnh, lặng lẽ bầu bạn ở bên cạnh của Nick, không làm cho người khác cảm thấy một chút cảm giác bị mạo phạm khi không gian riêng tư bị xâm nhập. Anh ta thật sự nhỏ bé, không tiếng động.

Còn cảm giác của Nick với Giản Thành, có thể sẽ vi diệu hơn. Trên tình cảm là cảm giác gì thì tạm thời miễn bàn. Nhưng sau khi Giản Thành chủ động hiến máu và anh tiếp nhận, từ bản năng của chủng tộc Nick mà nói.

Trong mắt Nick, trên một mức độ nào đó mà nói, quyền sở hữu của Giản Thành chính là anh ta Nicholas Norseman. Theo một ý nghĩa nào đó, là người của anh ấy.

Thế nên buổi tối anh ta đến xem anh ấy vẽ tranh, hoặc là trò chuyện,... Đối với Nick, không thể tự nhiên hơn. Dù gì mặc kệ nói thế nào, Giản Thành là một người biết làm cho người khác cảm thấy thoải mái. Cho dù là nói chuyện hay là chỉ là im lặng ở bên cạnh thì đều sẽ cảm thấy rất thoải mái.

Ở cùng với Giản Thành, cho dù không nói tiếng nào thì cũng sẽ dễ chịu hơn khi xem phim não tàn trong công quán với Lục Phi.

"Tối mai là lần đầu tiên bé Năm đưa Âu Tuấn về nhà họ Giản, sợ rằng bữa tối sẽ không kết thúc sớm, anh cứ ở công quán đi." Giản Thành vừa nói vừa nhìn sắc mặt xanh xao của Nick: "Sau này anh vẫn nên trở về trước khi trời sáng, dù sao chỗ của tôi cũng không kín đáo được như ở công quán, sau khi mặt trời lên anh sẽ thấy khó chịu."

Quả thật Nick hơi mệt mỏi, anh ta co người trong góc trên ghế dài, mặc dù rèm cửa sổ của Giản Thành che ánh sáng rất tốt, nhưng so với phòng hầm và kho an toàn của công quán thì vẫn không đủ kín đáo.

Anh ta hơi khó chịu, nhỏ giọng ừ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp như nước hồ trong xanh từ từ khép lại.

Cọ vẽ trong tay của Giản Thành đã sắp chạm đến bức tranh, lại đột nhiên dừng lại, đầu cọ dừng lại cách bức tranh một chút.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!