Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

"Nhưng bây giờ em như thế này…" Âu Tuấn nhíu chặt mày, rõ ràng lúc trước vẫn ăn uống vui vẻ, tràn đầy sức sống, sao đến nửa đêm lại trở nên như vậy?

Anh hỏi: "Bởi vì tinh lọc ngẫu linh mới trở nên như vậy ư?"

Anh không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Giản Linh gật đầu, khoé môi nứt nẻ từ từ cong lên, như là muốn nở một nụ cười để anh yên tâm, nhưng lại không có chút hiểu quả nào.

"Không ngờ lại có hiệu quả lớn như vậy…" Giọng nói của Giản Linh mềm mại hơi khàn, không có một chút sức sống như thường ngày, rất yếu đuối.

Rõ ràng là giọng nói mềm mại nhưng lại như kim châm đâm cho lòng Âu Tuấn đau nhói, dần dần lan ra khắp lồng ngực.

Giản Linh vùi đầu vào lòng anh, khoé môi mím lại, cô đang run rẩy.

Cô run rẩy không ngừng: "Lạnh chết mất…"

Làn môi mỏng của Âu Tuấn mím chặt, anh cau chặt mày, ôm cô thật chặt.

Ngoài cửa có tiếng động nhè nhẹ, là Husky dường như cảm nhận được sự khó chịu của chủ nhân, cho nên nó lo lắng lượn lờ ngoài cửa.

Phát ra những âm thanh khe khẽ, cuối cùng không nhịn được sủa gâu gâu.

Tiếng sủa của Husky làm những người khác trong công quán thức dậy.

Đám người mặc đồ ngủ chen chúc trong phòng của Giản Linh.

"Tôi phải đưa cô ấy đến bệnh viện." Âu Tuấn lấy chăn bọc quanh người cô, ôm chặt cô vào lòng, anh đưa mắt nhìn họ, nói như đinh đóng cột.

Sắc mặt của họ trông có vẻ hơi nghiêm trọng.

Lục Phi trước giờ luôn cười đùa cợt nhả lúc này không hề có một nụ cười, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, anh ta lắc đầu: "Không thể tới bệnh viện, hơn nữa đến bệnh viện cũng không có không có tác dụng gì."

"Rốt cuộc là cô ấy bị gì? Tối qua vẫn còn bình thường mà?" Âu Tuấn hỏi.

Lục Phi nói mấy chữ: "Thế này gọi là linh hư?"

"Linh hư?" Âu Tuấn đại khái có thể đoán được ý nghĩa của hai chữ này.

Giang Dương Minh gật đầu, anh ta giải thích: "Linh lực hao tổn quá nhiều dẫn đến yếu ớt, bây giờ là lúc âm u, lạnh lẽo nhất trong ngày hôm nay, công quán là nơi an toàn nhất, với tình hình bây giờ của đội trưởng Giản, ở lại công quán là điều tốt nhất không thể nghi ngờ, chờ đến trời sáng là ổn."

Bình thường dù là trong một ngày lạnh lẽo nhất thì dựa vào năng lực mạnh mẽ như thế của Giản Linh cũng có thể ở bên ngoài hoành hành ngang ngược, không có gì phải sợ.

Nhưng với tình hình bây giờ, nếu như tùy tiện ra ngoài, nếu như thật sự gặp phải tà ma gì mạnh mẽ thì không phải là chuyện gì tốt đẹp.

Vả lại cho dù đến bệnh viện, chuyện này cũng không phải là bệnh vặt trên cơ thể, đi rồi cũng không thể thay đổi được gì.

Âu Tuấn hiểu ý nghĩa trong câu nói này của Giang Dương Minh, anh hít vào một hơi thật sâu: "Thôi được rồi, các cậu đi nghỉ ngơi trước đi, ở đây có tôi trông chừng là được rồi."

Âu Tuấn cũng có thể cảm nhận được, làn hương bình thường vô cùng thơm trên người con khỉ này, lúc này cũng dường như nhạt hơn bình thường rất nhiều.

Đám người của bộ đặc thù cũng không thể yên tâm trở về phòng ngủ, nên nói xuống sảnh ở tầng một chờ đến khi trời sáng, chờ đội trưởng Giản khỏe lại.

Mặc dù bình thường họ luôn ngông cuồng, thiếu suy nghĩ nhưng ai cũng đều là người rất tốt, Lệ Cẩm Hà dùng dị năng Hỏa Hệ duy trì một lò sưởi nóng rực trong phòng của Giản Linh, bởi vì là dùng dị năng Hỏa Hệ.

Cho nên nhiệt độ còn nóng hơn lò sưởi bình thường, Lục Phi người bình thường không nghiêm túc bây giờ cũng chăm chỉ bố trí một số bùa chú chính dương.

Đều là vì giảm bớt các triệu chứng yếu ớt do linh hư của Giản Linh.

Mọi người bận rộn xong thì đều đến sảnh ở tầng một làm ổ.

Bây giờ là vừa đúng đầu tháng bảy, thời tiết giữa hè nóng nực.

Nhưng Âu Tuấn không đi đâu hết, chỉ ở trong căn phòng vừa có bếp lò vừa là bùa chính dương dường như có thể so sánh với phòng tắm hơi.

Giản Linh hơi ngẩng đầu lên, trong tầm nhìn hơi mờ ảo là đường quai hàm xinh đẹp và sắc sảo của Âu Tuấn.

Lớp mồ hôi đọng lại thành giọt trượt xuống theo đường viền xinh đẹp của anh, trượt qua quai hàm ngưng tụ lại dưới cằm, sau đó rơi xuống từng giọt.

Giản Linh biết, bản thân cảm thấy cuối cùng có thể dễ chịu hơn một chút ở nhiệt độ không còn lạnh như vậy nữa, trong thời tiết như vậy, đối với người khác mà nói sẽ phải nóng nực bao nhiêu.

Cô có hơi không nỡ, nhỏ giọng nói: "Âu Tuấn, anh cũng ra ngoài đi, xuống tầng ở với bọn họ, em không sao, thật sự không sao đâu."

"Anh tin em mới lạ." Âu Tuấn nói, nghe giọng cô không còn run rẩy như lúc nãy nữa, trong anh thầm thở phào một hơi.

Giản Linh nhẹ nhàng mím môi, suy nghĩ một chút, cô nói: "Anh ở bên cạnh, em sẽ lạnh á."

Vẻ mặt Âu Tuấn ngơ ngác, anh cúi xuống nhìn cô: "Là… bởi vì tà khí của anh ư?"

Anh giơ tay chỉ lên ấn đường của mình. Anh nhớ cô từng nói, trong mắt cô, ấn đường của anh đen nhuộm mực vậy.

Ở bên cạnh cô, cô mang đến cho anh một hương thơm dễ chịu và say đắm.

Mà anh mang đến chỉ là sự lạnh lẽo cho cô ư?

Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Âu Tuấn toàn là sự tự trách.

Sự tự trách trong mắt anh bỗng nhiên khiến cho Giản Linh thấy hơi khó chịu, cô khẽ cắn cánh môi, sau đó cô hơi gật đầu ừ một tiếng: "Cho nên anh hãy xuống tầng với họ đi, hóng chút gió lạnh, ở đây nóng như vậy, anh sẽ bị say nắng và mất nước đấy."

Âu Tuấn nhíu chặt mày, anh nhìn chằm chằm cô, thấy dáng vẻ cô cụp mắt không muốn nhìn thẳng vào mắt anh, anh lập tức hiểu ra, con khỉ này rất hiểu rõ đôi mắt không giấu được việc gì của mình.

Anh nhỏ giọng nói: "Muốn lừa anh hả?"

Anh cúi xuống liếc nhìn tay cô: "Nếu anh thật sự làm em thấy lạnh như vậy, em còn ôm anh chặt như thế làm gì? Người lạnh run rẩy như vậy sẽ ôm chặt một khối băng sao? Cái đồ lưu manh lừa đảo này, chờ em khỏe rồi, anh sẽ xử lý em."

Giản Linh có hơi xấu hổ khi bị vạch trần, cô lắp ba lắp bắp nói: "Em… em không phải là sợ anh nóng quá ư?"

"Em mau chóng khỏe lên còn quan trọng hơn anh mát mẻ." Âu Tuấn nói, anh vươn tay lấy cốc nước trên tủ đầu giường đưa đến bên miệng cô cho cô uống nước.

Giản Linh uống ừng ực mấy hớp rồi dứt khoát mặc kệ, cô ôm chặt lấy anh, thậm chí còn thay đổi một tư thế thoải mái.

Cô dụi đầu vào lồng ngực anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Âu Tuấn ngươi thật tốt, trẫm thật sự không biết nên thương ngươi thế nào…"

Nghe thấy cô lại bắt đầu đùa giỡn, Âu Tuấn khẽ mỉm cười: "Anh có thể chịu được nóng, cũng sẽ không say nắng, em đừng có lo lắng nữa, cứ như mụ già nhỏ vậy..."

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!