Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Trương Lý bị khí thế của Giản Linh khiến cho không dám động đậy, nghe xong lời này, anh ta há miệng thở dốc, một hồi lâu cũng không nói ra lời.

Một lát sau mới ngập ngừng nhỏ giọng nói câu: "Tôi có thể… Lên trời? Tôi có thể lên thiên đường sao? Tôi sẽ tới chỗ nào? Cô muốn đưa tôi đến chỗ nào?”

Giản Linh cảm thấy bản thân mình quả thực là…

Đúng là sống lâu rồi cái dạng gì cũng có thể thấy, cô giơ tay đè đè thái dương, có chút mệt tâm.

Giản Linh: “Sao tôi biết, tôi có chết đâu.”

Trương Lý vội la lên: "Nhưng không phải cô phụ trách mấy chuyện này sao, gặp qua rất nhiều rồi mà! Tôi… Tôi sẽ tới chỗ nào vậy?”

“Gặp qua rất nhiều cũng không chứng tỏ tôi biết hết, tôi chưa có chết. Chẳng qua, anh làm chuyện xấu như vậy, có được lên thiên đường thì chắc gì cửa đã mở cho anh?” Giản Linh nói xong nâng tay lên.

Linh lực ở không trung hóa thành phù chú vô hình, là phù văn siêu độ.

Mấy chuyện này cô đã làm rất nhiều lần, nhưng Giản Linh cũng không nói dối, mặc dù người thường chưa làm mấy chuyện này, đối với cô mà nói thì bình thường như ăn cơm bữa, nhưng cô vẫn không biết, sau này linh thể siêu độ sẽ đi về đâu.

Tuy nói cô thấy nhiều chuyện siêu nhiên, nhưng đến tột cùng người đã chết sẽ đi đâu, chỉ sợ là đến ngày mà cô chết mới kết luận được.

Lúc ra khỏi phòng cấm thì thấy mọi người đều ngồi xổm trước cửa, không chỉ mấy người bọn họ mà ngay cả cậu vàng tên Husky mà Đường Hạ nuôi cũng thè đầu lưỡi chờ cùng bọn họ ở trước cửa.

Phải, là cậu vàng nhưng tên là Husky.

Vừa thấy Giản Linh ra, mọi người liền sôi nổi hỏi: "Chị đại, tâm tình đã đỡ hơn chưa?”

"Đội trưởng Giản, muốn uống chút gì không?”

Quả thực có thể nói là khá ân cần và đầy đủ.

Giản Linh nhìn về phía bọn họ: "Làm gì vậy? Âm mưu gì đây? Nói ngay và luôn!”

Vừa dứt lời thì nghe một giọng nam lanh lảnh truyền đến: "Bé Năm nói vậy là không đúng rồi, mọi người đều quan tâm em, sao có thể gọi là âm mưu gì chứ?”

Giản Linh nghe giọng nói này thì nhịn không được sửng sốt: "Anh tư? Sao anh tới đây?”

Nhìn lại theo tiếng thì thấy một người đàn ông cao gầy tuấn lãng, là cái vẻ đẹp tinh xảo anh tuấn, từ trang phục đến kiểu tóc đều hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ được điểm nào.

Mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, hình dáng lưu loát, giờ phút này môi mỏng cười nhạt, ánh mắt ôn nhu nhìn Giản Linh.

Đây là thế hệ thứ tư của nhà họ Giản, em ruột Giản Anh và là con út của chú hai Giản Linh.

Mà trước đó Giản Linh chưa nói chuyện này cho Âu Tuấn, anh ấy là nhân vật quan trọng trong nhà, không vì cái gì khác, anh tư này từ nhỏ đã hành xử khác người, bọn họ là gia nghiệp của họ Giản, ngoại trừ Giản Linh thiên phú dị bẩm này.

Mặt khác, hơn phân nửa con cháu hoặc là suy xét làm chính trị tòng quân, hoặc suy xét làm kinh doanh.

Đường đời rõ ràng như trải nhựa.

Giản Minh lại không thích như thế, thích vẽ tranh nên bắt đầu tự học, cứ như vậy, thi vào trường Đại học Mỹ Thuật, trong lúc chọn học nhiếp ảnh, sau khi tốt nghiệp, không làm chính trị tòng quân cũng không kinh doanh, trở thành một nhiếp ảnh gia tự do, lại làm hoạ sĩ nữa!

Trong nhà đương nhiên là không vui vẻ gì, nhưng trình vẽ tranh của Giản Minh cũng có thể gọi là đạt tới "hoạ sĩ", nên trong nhà cũng không ngăn trở quá nhiều.

Kết quả anh tư càng lúc càng vượt giới hạn, mấy năm trước come out với mọi người trong nhà, nói anh ấy thích đàn ông.

Trong nhà thiếu chút nữa lên tăng xông, Hắn khen ngược, vì để gia đình bình tĩnh một thời gian, anh ấy chạy tới chiến địa làm phóng viên, ăn ngủ ngoài trời gần một năm, mấy bức ảnh anh chụp ở chiến địa cùng mấy bức tranh anh vẽ từ chính tấm lòng mình đã cầm được giải thưởng lớn của Thế giới dành cho các nhiếp ảnh gia.

Năm trước mới về nước.

Trong nhà thật ra cũng bình tĩnh lại, cũng sợ anh lại đi làm mấy chuyện nguy hiểm như này, nên dần dần cũng đối xử bình thường với anh ấy.

Từ khía cạnh nào đó mà nói, anh tư là thần tượng của Giản Linh, dù sao trong nhà họ Giản mà anh ấy có thể ‘tự mình’ làm được những chuyện này, vừa bội vừa phục.

Không giống cô, đến bây giờ còn phải dựa vào thế hệ trước, đứng dưới một mái hiên mắt to trừng mắt nhỏ với tên cậu hai Âu kia đây!

Hơn nữa khí chất Giản Minh cũng như ngoại hình anh vậy, đối nhân xử thế lễ phép với mọi người, các phương diện người đàn ông này đều là xuất chúng, mấy ông con trai trong bộ phận cô sôi nổi tỏ vẻ, nếu như là Giản Minh, bọn họ sẽ nguyện ý cúi người.

Giản Minh đi tới, cười tủm tỉm nhéo nhéo mặt Giản Linh.

“Lại đây đưa chút điểm tâm cho đồng nghiệp trong bộ phận của em, sau đó đưa em đi ăn cơm trưa. Anh ba nói buổi sáng mẹ đã cho em ăn chửi, sợ em không vui, anh ấy chi tiền còn anh tiếp khách, giữa trưa dắt em đi ăn gì đó ngon ngon. Còn có thể đưa các đồng nghiệp của em đi cùng.”

Ánh mắt mọi người đều sáng lấp lánh.

Giản Linh đã biết, vì sao tất cả mọi người lại chờ cô trước cửa rồi, tóm lại chính là vì bữa cơm này của anh tư.

Từ trước đến nay Giản Linh không biết giận với anh tư, bởi vì anh ấy là thần tượng mà.

Cô gật đầu: "Vậy được ạ."

Vì thế đoàn người ra khỏi công quán, nếu không phải Đường Hạ cản lại, Husky cũng hóng chuyện mà đi theo rồi. Là cậu vàng mà tên Husky.

Giản Minh mở chiếc Cayenne màu đen, một chiếc xe đương nhiên là không chứa được nhiều người như thế, vì thế Giản Linh ném chìa khoá cho Lục Phi với đôi mắt lấp lánh.

Lục Phi hoan hô một tiếng rồi đi mở cửa xe của đội trưởng Gian, kéo mấy người từ Cayenne qua xe này.

Đi vào trung tâm thành phố, đến lầu chín của nhà hàng.

Trên đường đi, Giản Linh kỳ thật muốn tám đôi ba câu với anh tư, nhưng ngại có mấy đồng nghiệp ở trong xe, nên cũng không mở miệng.

Lúc xuống xe, mới nói với Giản Minh: “Anh tư, em hâm mộ anh lắm đó.”

Giản Minh sửng sốt, cười: "Hâm mộ anh cái gì?”

"Lúc trước anh gặp chuyện lớn như vậy, cũng chưa bị đuổi ra khỏi nhà.” Giản Linh bẹp bẹp miệng.

Giản Minh xua xua tay: "Anh không đợi bọn họ đuổi đã tự mình lưu đày, anh tự nhận thức được, khá thâm sâu nhỉ.”

Nghe xong lời này, Giản Linh vui vẻ.

Giản Minh suy nghĩ, rồi thò qua khẽ nói với cô: "Bé Năm, anh tư nói bí mật này cho em, chuyện em và Âu Tuấn không giấu được đâu. Dù sao việc này liên quan đến mạng người, tình cảm hai nhà lại như thế thì không thể ngồi yên nhắm mắt cho qua đâu, cho nên chuyện này với chuyện lúc trước anh come out không giống nhau. Hai đứa em cũng xứng đôi vừa lứa nữa.”

“Em với anh ta tối lửa tắt đèn đánh nhau một trận, xứng đôi vừa lứa chỗ nào.” Giản Linh lẩm bẩm.

Giản Minh cười nói: “Không đánh nhau thì sao quen nhau được?” Anh ấy dừng lại, giọng điệu nghiêm túc chút: "Lão gia Âu đặc biệt coi trọng chuyện này, cho nên có khả năng là sẽ cử Âu Tuấn đến đơn vị của em đó.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!