Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Sắc mặt Thư Minh có chút tiều tụy, dáng vẻ ôn hòa nho nhã sạch sẽ, thoải mái mát mẻ khi xưa không còn nữa, trên cằm mọc một tầng râu, nhìn qua rất giống như vừa sứt đầu mẻ trán.

Anh ta vốn muốn tới đây cầu xin Giản Tư, bởi vì Giản Tư ra tay mà công ty anh ta đã lung lay sắp đổ rồi.

Lại không nghĩ rằng còn chưa kịp mở miệng, đã thấy cuộc trò chuyện của Giản Tư và Nick.

Tuy Thư Minh cũng không biết đầu dây điện thoại bên kia là ai, nhưng lại thấy rõ ràng khi Giản Tư nhận điện thoại, biểu cảm lạnh lùng đã chuyển qua ấm áp.

Trong lòng Thư Minh rất không thoải mái, giống như bị một lưỡi dao đâm vào tim vậy, vừa lạnh vừa đau. Người đã từng luôn nở nụ cười, giờ đây gặp mặt lại lạnh như băng…

Dáng vẻ ấm áp, ôn hòa của Giản Tư, đã không còn quan hệ gì với Thư Minh này nữa rồi, sẽ không bao giờ thuộc về anh ta nữa. Rõ ràng là Thư Minh cảm thấy nhàm chán với đoạn quan hệ này trước, nhưng sự chênh lệch rõ rệt trước mắt lại làm anh ta nghẹn ở yết hầu.

Thế cho nên, Thư Minh thậm chí vứt mục tiêu lần này tới ra sau đầu, mở miệng lên tiếng cũng không phải nói những lời tốt đẹp cầu xin Giản Tư hạ thủ lưu tình mà là một câu hỏi: “Anh có người khác rồi?”

Nghe lời này mà xem, sao lại nồng nặc mùi giấm chua thế này, bản thân Thư Minh cũng cảm thấy giờ phút này mình giống một người phụ nữ đang ghen khiến người ta khinh thường, nhưng mà anh ta không nhịn được.

Ánh mắt Giản Tư đạm mạc, nghe thấy lời này, đuôi lông mày nhẹ nhàng nhướng lên một chút, khóe môi khẽ cong lên, mang theo chút trào phúng.

Anh ấy cũng lười giải thích, nói với giọng điệu không nóng không lạnh: “Chỉ cần Giản Thành tôi muốn, bên cạnh sao có thể thiếu người?”

Ngữ khí lạnh nhạt của Giản Tư lúc này hoàn toàn đối lập với ngữ khí ôn hòa lúc nhận điện thoại của Nick.

Thư Minh không nhịn được cắn chặt khớp hàm, lạnh lùng nói một câu: “Đúng vậy, nhà họ Giản mấy người tài giỏi, một giây cũng không chừa đường sống cho người ta, bên cạnh đương nhiên sẽ không thiếu người! Có một đống người muốn xách giày cho nhà họ Giản các anh.”

Đối với lời chửi bới này của Thư Minh, Giản Tư không hề để bụng: “Tùy cậu nói sao cũng được, lời này của cậu nhiều nhất chỉ có thể chứng minh cậu đã từng tiếp cận tôi vì mục đích không thuần khiết, muốn xách giày cho nhà họ Giản chúng tôi.”

Giản Tư giơ tay xoa xoa thái dương, tốt xấu gì cũng đã từng ở cùng nhau một thời gian, anh ấy cũng không muốn kết thúc bằng việc châm chọc nhau như này.

Giản Tư lạnh nhạt nói: “Cậu tới đây chỉ để nói cái này thôi sao?”

Nếu không có chuyện vừa rồi, có lẽ Thư Minh sẽ trực tiếp chịu thua xin tha, nhưng đã đối chọi gay gắt như vậy, nếu để anh ta lại ăn nói khép nép xin tha, anh ta không thể làm được.

Thư Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi tới vì muốn nói, anh đừng hành động quá tuyệt tình. Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.”

“Tùy cậu.” Giản Tư bình tĩnh nói: “Tôi làm việc chưa bao giờ tuyệt tình, lợi nhuận làm ăn của cậu, tôi không động tới, nhưng lợi nhuận mà nhà họ Giản cho cậu, tôi lấy lại cũng không phải chuyện không có tính người gì chứ?”

Giản Tư nói xong, chỉ tay về phía cửa văn phòng: “Nếu không còn chuyện gì khác, đi thong thả.”

Thư Minh híp mắt nhìn chằm chằm Giản Tư một lát, giận dữ đứng dậy đập cửa rời đi.

Giản Thành yên tĩnh ngồi một lát, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn mũi, lúc này mới cầm điện thoại di động gọi cho Giản Linh.

Lúc điện thoại của anh tư Giản gọi đến, Giản Linh đang lôi kéo Âu Tuấn xem cá trong ao ở phía sau công quán.  

“Sống khá tốt……” Âu Tuấn nhìn những con cá màu mỡ trong ao, liếc mắt hỏi Giản Li: “Đều là cá câu ở đập chứa nước ngày hôm đó sao?”

Giản Linh gật đầu: “Đúng vậy. Là do dì Lưu ở nhà ăn nuôi, đều sống rất tốt, chờ đến khi anh cùng em quay về nhà họ Giản ăn cơm, chúng ta sẽ mang về.”

Âu Tuấn cười nói: “Lúc em cùng anh về nhà họ Âu đã tặng cho ông nội miếng ngọc tốt như vậy. Anh và em về nhà họ Giản chỉ xách mấy con cá sống này thôi sao? Hơn nữa còn là cá sống bắt được từ đập chứa nước của nhà họ Giản?”

Giản Linh gãi đầu, nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Nhưng mà nhà em cũng không thiếu cái gì cả.”

“Nhà em có mỏ và rất nhiều khí thô, vô cùng uy vũ.” Âu Tuấn cười như không cười liếc cô: “Vậy em cho rằng ông nội thiếu một khối ngọc kia của em sao? Thứ như tâm ý này, vốn dĩ không phải xem người ta thiếu hay không thiếu cái gì.”

Âu Tuấn nói rất có đạo lý, Giản Linh gật đầu.

Âu Tuấn nghĩ một lát rồi nói: “Ngày mai đi, ngày mai em cùng anh đi tới nông thôn một chuyến, ở phía Tây ngoại ô thành phố.”

“Hửm? Được thôi, nhưng đi làm gì?” Giản Linh hỏi.

“Đồ vật đáng giá thì ông Giản và ba em cũng không thiếu.” Âu Tuấn không nhanh không chậm nói: “Mấy năm trước cô anh có xây một vườn trà cho ông nội trên một ngọn núi ở nông thôn, phía Tây ngoại ô thành phố, chất lượng cũng không tệ lắm, mấy năm nay ông nội còn chăm sóc vườn trà tốt hơn, em đi dạo với anh, chọn trà tốt mang đi cho ba em và ông Giản.”

Giản Linh nghe vậy liền cười hì hì khoác tay Âu Tuấn, liên tục gật đầu nói: “Tốt lắm! Ông nội em thích trà nhất! Còn kéo cả nhà uống cùng ông, Âu Tuấn thật hiền huệ, thật biết gãi đúng chỗ ngứa!”

Âu Tuấn duỗi tay vuốt chóp mũi cô một cái, mặt mày đã cong lên, con khỉ Giản Linh này tuy da mặt dày, có đôi khi không quản được cái miệng, nói từ ngữ lung tung ra ngoài.

Nhưng lúc nói lời dễ nghe, đôi mắt to sáng long lanh rất chân thành, có thể làm người ta rất vui vẻ.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Giản Linh vang lên.

Cô lấy ra, nhìn thấy hai chữ ‘anh tư’ thì nghe máy ngay lập tức.

“Anh tư.”

Giản Tư vừa nghe thấy giọng nói của em gái, tâm trạng vốn có chút không vui vì Thư Minh xuất hiện, đã lập tức tốt hơn không ít.

“Bé Năm, đã nói muốn mời anh ăn cơm, em quên rồi sao?” Giản Tư cười tủm tỉm hỏi.

Giản Linh nhanh chóng trả lời: “Không quên không quên! Nhưng hai ngày này em có vụ án… Hơn nữa em dự định ngày mốt sẽ mang Âu Tuấn về nhà cũ ăn cơm. Em vẫn luôn không dám trở về gặp ông nội, có Âu Tuấn ở đó, em sẽ không sợ ông nội giáo huấn em.”

Giản Tư nghe xong lời này liền cười nói: “Cũng nên trở về rồi, ông bà nội vẫn luôn nhớ em. Được rồi, vậy ngày mốt em mang Âu Tuấn trở về ăn cơm, biểu hiện tốt trước mặt ông bà nội, bữa mà em định mời anh thì bỏ qua cho em.”

Giản Linh cười hì hì: “Được! Lần trước em tới Nông Gia Nhã mà anh ba đầu tư đã bắt được rất nhiều cá ở đập chứa nước, rất màu mỡ, đều nuôi trong ao ở công quán, đến lúc đó mang về.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!