Lọc Truyện
Một tháng trước… Không, ít nhất là nữa tháng trước cô mới có tiếp xúc trực tiếp với biển, sao lại… Nếu thật sự vì cô thì nguyên do đâu chúng nó lại biết nhận định rồi Mục Dã có liên quan tới cô mà xuất hiện bên cạnh hắn như vậy… Cho dù là trước thời điểm cô ra biển, hoặc có khi là ngay khi cô vừa xuất hiện, trùng sinh đến đây chúng nó đã nhận ra cô rồi thì có liên quan gì đến Mục Dã đâu? Chưa kể, chuyện này chưa xong thì đã xuất hiện vấn đề khác. Đó chính là thứ Mục Dã nói là cá lớn mà không phải cá nhỏ. Này có phải nói cô có thể giao lưu với chúng, những sinh vật to lớn ngự trị biển sâu kia? Giống như trước đây?

Nói thật, cho dù là tin tức nào thì nó vẫn đều có lợi cho cô. Cô cần gì phải cứ mãi xoắn xuýt việc này. Quan trọng hiện tại vẫn là làm sao để nói cho người đàn ông này rõ.

Trong lúc cô trầm tư Mục Dã vẫn luôn quan sát cô nhưng hắn lại không có nhiều lý giải cho biểu tình của cô lắm. Có điều hắn không có thất vọng, bởi vì ít nhiều hắn có thể chắc chắn một chuyện, đó là việc hắn trở về được có phần lớn liên quan đến cô. Hơn nữa nhìn biểu hiện của cô, có lẽ sớm thôi cô sẽ chủ động nói cho hắn biết.

Quả nhiên sau đó…

“Nó thật sự không phải do em gọi tới.”

Lời này khiến Mục Dã đang suy nghĩ vô thức tập trung tâm tư lên khuôn mặt của cô gái, nhưng hắn nhìn thấy vẫn chỉ là sự điềm tĩnh thành thật lại có phần ngây thơ vô tội của cô.

Chẳng lẽ thật không phải cô làm?

Suy nghĩ này vừa lóe lên hắn đã nghe người con gái nói: “Nhưng nó có lẽ đã nghĩ anh là em nên mới tự đi theo.”

Ánh mắt hắn lập tức hiện lên một tia sắc bén nhưng được hắn giấu rất sâu, tránh dọa đến cô gái nhỏ. Hắn không ngừng nhìn chằm chằm người con gái, không bỏ sót chút nào biểu tình trên khuôn mặt nhỏ kia của cô.

Dung Lạc lại thản nhiên nhìn lại hắn. Một lúc sau cô mới nghe hắn trầm giọng kỳ kỳ hỏi: “Tôi là em?”

Biểu tình của hắn khi hỏi câu này thật sự rất thú vị, cô phải nhịn lắm mới không hé môi cười. Dù cô không phải vì muốn trêu hắn nên mới nói kỳ quái như thế đâu. Cuối cùng Dung Lạc thở dài một hơi dưới cái nhìn quái dị của người đàn ông, rồi có chút ngượng ngùng bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình về chuyện này. Nói theo cách có thể khiến cho người đàn ông dễ dàng tin tưởng nhất: “Có lẽ bởi vì anh ừm…”

Người con gái tự nhiên trở nên xấu hổ ngập ngùng ngừng lại lời nói còn không dám nhìn thẳng hắn. Mục Dã mới đầu không hiểu nhưng khi nghe lời tiếp theo của cô hắn gần như bừng tĩnh đại ngộ. Người con gái nói: “Có lẽ là do anh thân mật với em nhất đi. Trên người… Trên người vô tình lây dính khí tức của em… Kiểu kiểu vậy đó…”

“Em nghĩ chúng không đến mức nhận lầm anh đâu. Bởi vì chúng có suy nghĩ của riêng mình, tự cho anh là người gần gũi nhất của em rồi làm ra hành động tiếp cận.”

Dung Lạc xấu hổ muốn chết mới nói hết được những gì cô nghĩ là hợp lý nhất. Không nghĩ người đàn ông lại ngay lập tức lên tiếng hỏi.

“Em là gì của chúng?”

Lời này đến ngay phía sau khiến Dung Lạc nhất thời không kịp phản ứng. Nhưng cô chỉ khựng lại một chút rồi bình thản nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, chậm rãi mở miệng: “Em không rõ lắm bản thân là gì của chúng, chỉ biết đại đa số chúng sẽ bảo vệ em.”

“Đại đa số?”

Mục Dã bắt lấy điểm quan trọng trong lời nói của Dung Lạc mà hỏi lại. Tuy hắn cũng bị lôi một chút vì cách nghĩ của cô về việc con cá kia đi theo mình, nhưng giống như cô nói nghe nó có vẻ hợp lý nhất thật nếu thật sự là vì cô mà nó mới theo hắn. Có điều xuất phát từ nhiều nguyên nhân hắn quyết định không chèo kéo vấn đề này mà tiếp tục đi sâu vào chuyện khác. Và không thể không nói hắn thật sự là càng ngày càng sinh ra hứng thú đối với người con gái này. Hắn vẫn luôn biết trên người cô có một loại biểu hiện luôn lôi kéo sự chú ý của hắn, khiến hắn muốn tìm tòi nghiên cứu. Nhưng hắn không nghĩ nó lại ly kỳ đến vậy. Rốt cuộc cô còn bao nhiêu chuyện chưa nói với hắn nữa đây? Rồi lại có thể mang đến cho hắn bao nhiêu bất ngờ, khiến hắn càng thêm để ý đến cô.

Dung Lạc ở nơi này ngược lại thấy Mục Dã không có biểu tình khác thường gì với những lời gần như là nói xạo của cô thì không khỏi có chút thả tâm. Cũng bởi vì tâm trạng thả lỏng nên cô không chút ngại ngùng xấu hổ như một tháng trước mà trèo luôn lên giường, ngồi quỳ thoải mái bên cạnh người đàn ông, vừa giúp hắn xoa nắn tay chân đã lâu không hoạt động mà có phần sơ cứng vừa đáp lời: “Ân.”

Cô nói: “Biển cả bao la, khó nói tất cả chúng nó đều sẽ đối với em tỏ ra hảo cảm.”

“Biển cả?”

Mục Dã ánh mắt càng thâm sâu khó lường nhìn cô gái nhỏ đang không ngừng bóp nắn từng thớ cơ của mình từng bước gặng hỏi, dần dần đào hết những bí mật của cô gái nhỏ ra. Nhưng Dung Lạc đã nghĩ muốn tiết lộ hết cho hắn thì không sợ ánh mắt sắc bén của hắn.

“Là biển cả.”

Dung Lạc thản nhiên gật đầu đáp lại.

“…”

Mục Dã xem như đã nhận ra người con gái một chút đều không bận tâm đến cái nhìn của hắn, thản nhiên đến khiến người không biết nên phản ứng thế nào mới phải.

Hắn nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó buông tha cho dùng ánh mắt dọa nạt cô, bất lực thở nhẹ giọng hỏi tiếp: “Ý em là, thứ đang bảo vệ em là biển cả.”

“Đúng rồi.”

“Tại sao?”

“Không biết.”

“…”

Mục Dã vô lực nhắm mắt lại.

Chính vì vậy cho nên hắn không nhìn thấy nụ cười ranh mãnh lén lút xuất hiện trên môi của cô gái nhỏ bên người. Nhưng Dung Lạc nào có không phải cũng thở phào nhẹ nhõm đâu. Ít nhất đến thời điểm này cô có thể chắc chắn người đàn ông không có xem cô như người điên nói quàng. Hắn cũng không có biểu hiện gì cho thấy không thể tiếp nhận một người con gái như cô.

Mục Dã bên này không có điều chỉnh tâm tình lâu. Sau khi chấp nhận hiện thực bản thân không thể chấp nhặt với người con gái, hắn lại mở mắt ra tiếp tục hỏi: “Em biết chuyện này từ bao giờ?”

Trong suy nghĩ của Mục Dã thì Dung Lạc quanh năm suốt tháng ở trong làng, cô có rất nhiều cơ hội để tiếp xúc với biển, có lẽ đã biết bản thân có năng lực này từ sớm. Thế nhưng nếu cô có năng lực này thì với những gì cô biểu hiện lúc mới đầu hắn nhìn thấy, cô còn không dùng nó bỏ chạy mất dạng trước khi bị lừa đến đây mới là lạ. Nhưng cô lại vẫn ở đây rồi. Mà cho dù đến rồi, cô năm lần bảy lượt thể hiện tư tưởng muốn cá chết rách lưới có lẽ vì nghĩ bản thân có hậu thuẫn này phía sau. Nhưng rốt cuộc cô lại không có chạy. Hắn không tin cô vì thích hắn mới quyết định ở lại đâu. Trước khi cùng hắn có gần gũi chi thân, cá nước thân mật cô còn thể hiện nếu hắn không về thì cô nhất định sẽ không ở lại. Thật nhiều thứ hắn vẫn không thể lý giải được…

Mục Dã trong lòng quay cuồng với rất nhiều suy nghĩ lại có điều không biết, đây lại thật sự là một câu hỏi hốc búa đối với Dung Lạc. Chỉ cần cô chịu nói, tất cả bí mật sẽ được phanh phui, hắn có thể nhìn rõ người con gái một cách hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!