Lọc Truyện

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Mấy ngày này, Tô Minh Tuyết luôn bắt chước sát sao cách nói năng và hành động của Đồng Đồng Tâm, cô ta còn đi theo thím Lưu học nấu những món ăn yêu thích của Điền Duy Hoàng, thăm dò tất tần tận những gì Điền Duy Hoàng yêu thích ở chỗ thím Lưu.

Nói tóm lại, câu nói đó của thím Lưu đã đánh thức Tô Minh Tuyết, vì vị trí mợ cả của nhà họ Điền, Tô Minh Tuyết quyết định dốc hết vốn liếng.

Cô ta muốn hoàn toàn hóa thân thành Đồng Đồng Tâm, bất kể ngoại hình hay giọng nói, ngay cả nụ cười, cô ta cũng phải bắt chước một cách hoàn hảo.

Thím Lưu vẫn chưa để ý đến phản ứng bất thường của Tô Minh Tuyết, bà chỉ nghĩ rằng mợ cả đã nghĩ thấu đáo, sửa đổi bản chất xảo quyệt cùng tính cách không coi ai ra gì, sẵn sàng đối xử tốt với người khác, đây là một chuyện tốt đẹp.

Suy cho cùng, con người không ai hoàn hảo cả, ai cũng có một khía cạnh nào đó không tốt.

Điền Duy Hoàng bế Đồng Đồng Tâm vào thang máy VIP của toà nhà tập đoàn Điền thị, đi thẳng lên văn phòng tổng giám đốc.

Trước đây anh chưa bao giờ vội vã như thế này, khi vừa ra khỏi thang máy, anh đã bế người con gái trong lòng đi thẳng vào khu vực nghỉ ngơi trên tầng hai của văn phòng.

Giờ phút này, ánh mắt của anh không còn trong trẻo nữa, thay vào đó là lửa dục vọng đang bùng cháy trong đôi mắt đục ngầu.

Điền Duy Hoàng đặt Đồng Đồng Tâm lên chiếc giường lớn của mình, ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, men say vẫn chưa tan hết, đôi môi hồng mịn căng bóng quyến rũ khiến bụng anh vô thức co rút.

Anh cảm thấy nội tâm mình đang dần bị bóng tối nuốt chửng.

Kể từ khi cô xuất hiện ở trang viên nhà họ Điền đồng thời để anh phát hiện ra rằng mình đã chọn nhầm người, còn cô thì trở thành em dâu của mình thì khoảnh khắc đó trái tim anh đã rất đau.

Rõ ràng đó là nỗi đau mà đau càng lâu con người ta sẽ càng chết lặng, nhưng với anh, nó lại là sự đau đớn khiến người ta sống không bằng chết.

Đồng Tâm, em cũng có lỗi! Là em đã khiến anh yêu em nhưng người đau lòng lại chỉ có một mình anh!!

Điền Duy Hoàng cúi xuống, vươn tay chậm rãi cởi từng cúc áo trên người Đồng Đồng Tâm.

Dưới lớp quần áo, làn da của cô mỏng manh và mềm mại như tuyết

Ánh mắt của Điền Duy Hoàng nhìn Đồng Đồng Tâm càng ngày càng sâu thẳm, tựa như có ngọn lửa đang nhảy nhót nơi đáy mắt.

Vạt áo dưới đầu ngón tay mở ra hai bên, da thịt trắng nõn như ngọc ngà.

Dưới xương quai xanh tinh xảo là một chiếc bra màu trắng ôm lấy bộ ngực sữa đang phập phồng.

Anh nhớ, cô vẫn còn là trinh nữ.

Đã vậy thì hãy dùng lần đầu của cô để chữa lành cho nỗi đau của anh vậy.

Tiếp theo đó, Điền Duy Hoàng cởi áo sơ mi của mình, dùng cánh tay trần của mình phủ lên cơ thể Đồng Đồng Tâm.

Cô vẫn ngủ rất sâu, hoàn toàn không biết mình sắp trở thành “món ngon” cho một người đàn ông đang tràn trề tinh lực.

Điền Duy Hoàng đưa tay lên âu yếm vuốt ve hai má của Đồng Đồng Tâm, lướt qua lông mi, ánh mắt, cái mũi và cuối cùng, đầu ngón tay dừng lại ở đôi môi anh đào của cô.

Khoảnh khắc tiếp theo, anh nắm cằm cô, khẽ nâng lên rồi chậm rãi đáp nụ hôn xuống.

Tuy nhiên, khi hai đôi môi chỉ còn cách nhau một centimet, Đồng Đồng Tâm đột nhiên mở mắt.

Điền Duy Hoàng sợ tới mức ngẩn ra, động tác như đông cứng giữa không trung.

"Điền Trung Quân, khi nào anh mới trở về?" Đồng Đồng Tâm còn buồn ngủ, ý thức cũng rất mơ hồ.

Cô như đang mộng du, hoặc giả đã nhận nhầm người.

Điền Duy Hoàng không biết cô thuộc trường hợp nào nhưng anh vẫn nhìn cô một cách trìu mến.

"Điền Trung Quân, anh ở cạnh em được không? Em ở một mình rất cô đơn…" Đồng Đồng Tâm bất ngờ giơ tay ôm lấy cổ Điền Duy Hoàng kéo về phía mình.

Điền Duy Hoàng không ngờ rằng cô sẽ hành động như vậy, trong lúc bất cẩn, anh đã trực tiếp nằm đè lên cô.

Làn da mềm mại của cô tiếp xúc gần với khuôn ngực rắn chắc của anh.

Trên trán dần dần ướt đẫm mồ hôi, làm ướt cả tóc mái của cô.

"Đồng Tâm, anh là ai?" Điền Duy Hoàng lòng đau như dao cứa, hỏi cô.

Hai mắt Đồng Đồng Tâm mờ mịt, hoàn toàn tìm không thấy tiêu cự.

"Anh là Điền Trung Quân! Là Điền Trung Quân chỉ thuộc về một mình em! Anh còn là chồng của em nữa! Người chồng tốt với em nhất trần đời này! Uhm… Gả cho anh, em rất hạnh phúc…" Đồng Đồng Tâm nói xong nói xong liền mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại, tiếng huyên thuyên cũng nhỏ dần, "Aya, chồng ơi… Em rất mong chờ…. Ngày anh tặng cho em một hôn lễ… Em muốn một phòng đầy hoa hồng… Muốn trên cái giường to tròn đều là những cánh hoa hồng… Chồng ơi… Anh nói. . . . Anh phải tặng cho em… Đêm động phòng hoa chúc… Đẹp nhất.”

Đây là… Những gì Quân đã hứa với Đồng Tâm sao?

Cho nên, tới tận bây giờ Quân vẫn chưa động vào Đồng Tâm?

Nghe Đồng Đồng Tâm nói ra những lời mơ màng như vậy, Điền Duy Hoàng không chỉ đau lòng mà còn cảm thấy áy náy.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!