Lọc Truyện

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Điền Duy Hoàng nhẹ nhàng kéo bàn tay đang vòng trên cổ anh của Đồng Đồng Tâm ra, sau đó khẽ đặt cổ tay cô xuống chăn.

Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, không muốn làm phiền giấc mơ đẹp của cô.

“Đồng Tâm, ngủ ngon.”

Anh yêu em…

Điền Duy Hoàng đang định cúi người hôn lên trán Đồng Đồng Tâm, nhưng giữa chừng anh vẫn kìm nén lại.

Thân phận của anh và cô khác nhau, không thể nào có suy nghĩ không đúng với cô được.

Những lời như vậy, anh cũng không biết đã nhắc nhở bản thân mình bao nhiêu lần nữa rồi.

Điền Duy Hoàng siết chặt hai tay lại, đứng dậy rời đi.

Sau khi trở về phòng của mình, Điền Duy Hoàng tháo cà vạt ra, đến cả đèn trong phòng cũng không bật lên, anh liền cởi áo vest ngoài ra, tùy tiện ném áo vest và cà vạt trên chiếc ghế dài bên cạnh cửa, sau đó vừa tháo cúc áo, vừa đi về phía phòng tắm.

Tắm rửa xong đi ra ngoài, lúc Điền Duy Hoàng chuẩn bị đi về phía giường, bước chân lại chợt dừng lại.

Bàn tay đang cầm khăn bông lau tóc của anh dừng lại một lúc, như là nhìn thấy thứ gì đó khiến anh thấy chán ghét, anh liền nhíu mày lại.

Nhìn thấy có một người đang nằm trên giường mình, Điền Duy Hoàng không vui nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người kia.

Người này còn là một người phụ nữ có gương mặt giống hệt với Đồng Tâm.

Gần như không cần nghĩ, căn nhà này ngoại trừ Tô Minh Tuyết thì còn ai có gan dám ngủ trên giường Điền Duy Hoàng nữa?!

Điền Duy Hoàng vừa nhìn rõ người phụ nữ này là Tô Minh Tuyết, sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo tới cực điểm.

Tô Minh Tuyết nằm trên giường như là đang cố ý giả vờ ngủ, lười biếng xoay người một cái.

Trong chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, cô ta không một mảnh vải che thân.

Đôi chân dài dang ra, bày ra tư thế mập mờ không chút dè dặt, hai “quả bóng” trắng nõn to tròn như đựng nước phập phồng trong không khí theo chuyển động của cơ thể.

Tô Minh Tuyết còn tưởng rằng Điền Duy Hoàng đã nhìn thấy, nào biết Điền Duy Hoàng đã sớm quay người rời đi, gọi điện kêu thím Lưu đến.

Lúc Tô Minh Tuyết khẽ hé mắt nhìn, nhưng người mà cô ta nhìn thấy lại là thím Lưu còn chưa tỉnh ngủ, đang trừng mắt nhìn cô ta chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.

Thím Lưu không chút do dự, giận dữ kéo Tô Minh Tuyết đang giả vờ ngủ dậy, kéo thẳng cô ta ra ngoài cửa.

Tô Minh Tuyết lập tức tỉnh táo, trừng lớn mắt, giả vờ như mình bị dọa sợ, hét “aaa” lên thật lớn.

Thím Lưu vừa kéo Tô Minh Tuyết đến cửa, Điền Duy Hoàng cũng không nhìn Tô Minh Tuyết lấy một cái, lạnh nhạt nói với thím Lưu: “Thím Lưu, giúp tôi thay ga giường và chăn đệm đi!”

Anh đang chê mình bẩn sao?!

Tô Minh Tuyết lập tức lớn giọng, trút hết mọi oán giận lên người thím Lưu: “Thím Lưu, thím đang làm cái gì vậy?”

Cửa phòng bên cạnh được mở ra “cạch” một tiếng, lập tức phá vỡ tiếng ồn ào của ba người trên hành lang.

Đồng Đồng Tâm ngáp ngủ bước từ trong phòng ra ngoài, thật ra cô bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức, tuy không biết là ai đã đưa cô về phòng, nhưng cô phải xuống phòng bếp dưới tầng để kiểm tra món canh cô nấu.

“Mọi người đang…”

Đồng Đồng Tâm mắt lim dim nhìn thím Lưu và Tô Minh Tuyết đứng tên hành lang, hình như đang giằng co nhau, cô vẻ mặt mơ màng, cất tiếng hỏi.

Tô Minh Tuyết đang định dồn cơn giận của mình lên người Tô Minh Tuyết, nhưng vừa mở miệng, còn chưa nói ra được tiếng nào, Điền Duy Hoàng đã nhanh hơn một bước.

“Còn không vào ngủ đi!” Điền Duy Hoàng đứng trong cửa phòng, lạnh lùng quát mắng.

Đồng Đồng Tâm không nhìn thấy Điền Duy Hoàng, nhưng nghe giọng của anh hình như là vô cùng mất kiên nhẫn.

Sắc mặt Tô Minh Tuyết vừa mới còn dữ tợn, lúc này đã lập tức tươi cười, yêu kiều vén mái tóc dài ra sau tai, nhìn Đồng Đồng Tâm một cái, không chút khách khí ra lệnh cho thím Lưu: “Thím Lưu, ban nãy tôi và Duy Hoàng đã làm bẩn ga giường rồi, thím đi thay cho chúng tôi một bộ sạch sẽ đi!”

“Vâng!” Thím Lưu gật đầu, không mấy vui vẻ đáp một tiếng.

Đầu đuôi câu chuyện Đồng Đồng Tâm vẫn chưa hiểu rõ, nhưng Tô Minh Tuyết nói gì đó mà ga giường bẩn rồi, Đồng Đồng Tâm cũng hiểu đại khái được là có ý gì, cô cũng không hỏi nhiều, đi xuống dưới tầng.

Tô Minh Tuyết đắc ý trở về phòng của Điền Duy Hoàng, ai ngờ Điền Duy Hoàng lại cầm ga trải giường lên cuộn tròn cô ta lại như bánh chưng, sau đó đẩy cô ta sang căn phòng riêng nhỏ bên cạnh.

“Nếu cô đã thích kiếm chuyện, vậy thì từ tối nay trở đi, cô sẽ ngủ ở căn phòng bên cạnh.” Điền Duy Hoàng nhìn Tô Minh Tuyết với ánh mắt u ám, không chút lưu tình đóng cửa phòng lại rồi khóa trái.

Tô Minh Tuyết ngơ ra một lúc lâu mới phản ứng lại, cô ta vặn vẹo cơ thể, chui ra khỏi tấm ga giường, dựa người vào cửa, hai tay đập mạnh cửa: “Duy Hoàng, anh có ý gì? Mau thả em ra ngoài!”

Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, cho dù Tô Minh Tuyết có kêu gào như thế nào thì người bên ngoài cũng không nghe thấy được.

Thím Lưu thay chăn ga gối đệm cho Điền Duy Hoàng xong, cũng không nhiều chuyện hỏi thêm điều gì, cung kính cúi người lui xuống.

Tô Minh Tuyết ở trong căn phòng vách ngăn giận dữ không thôi, ban nãy Điền Duy Hoàng lại đóng kịch cho Đồng Đồng Tâm thấy.

Anh sợ Đồng Đồng Tâm biết được suy nghĩ trong lòng của anh đến vậy sao?

Nếu như, anh sợ đến vậy, cô ta sẽ nói với Đồng Đồng Tâm, nói Điền Duy Hoàng anh có suy nghĩ quá phận với cô!

Tô Minh Tuyết vừa nghĩ vậy, ngay lập tức lại cảm thấy không thỏa đáng.

Không dễ gì mới khiến Đồng Đồng Tâm tưởng rằng người Điền Duy Hoàng yêu chính là mình, nếu bản thân còn nói chuyện thẳng thắn với Đồng Đồng Tâm, chẳng phải là đã tự bê đá đập chân mình rồi sao?! Tô Minh Tuyết thầm nghĩ.

Bây giờ Điền Duy Hoàng cưỡi lưng hổ khó xuống, Tô Minh Tuyết cô ta gặp người nhà họ Điền với thân phận “mợ cả chính thức” rồi, hơn nữa ông nội và mẹ chồng tương lai đều rất thích cô ta, vậy cô ta còn phải lo lắng gì nữa chứ?

Thay vì đấu chọi tôi sống anh chết với Điền Duy Hoàng, không bằng tác hợp Đồng Đồng Tâm với Điền Trung Quân, để Đồng Đồng Tâm sớm sinh cho Điền Trung Quân một đứa con, cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ này của Điền Duy Hoàng!

Tô Minh Tuyết nghĩ vậy liền không cảm phá quấy nữa.

Sáng hôm sau.

Đồng Đồng Tâm đem món hầm thập cẩm vừa nấu xong lên.

Mỗi ngày Điền Duy Hoàng luôn là người dậy sớm nhất trong nhà, anh thay quần áo chỉn chu, thong thả đi từ trên tầng xuống.

Đồng Đồng Tâm đang mải tập trung bày trí bàn ăn nên Điền Duy Hoàng đi đến phía sau cô lúc nào cô cũng không nhận ra.

“Đây là món gì?”

Phía sau chợt truyền đến giọng nói của Điền Duy Hoàng, khiến Đồng Đồng Tâm giật nảy mình.

“Anh cả!” Đồng Đồng Tâm tay đang cầm đĩa theo bản năng đưa lên che miệng lại, rồi chào hỏi: “Chào buổi sáng anh.”

“Chào buổi sáng, em nấu gì vậy, cho anh một bát.” Điền Duy Hoàng rất tự nhiên kéo ghế ra, ngồi xuống trước bàn ăn.

Đồng Đồng Tâm vội múc cho Điền Duy Hoàng một bát canh, bưng đến trước mặt anh, trả lời: “Là món hầm thập cẩm mà bác sĩ Liên muốn ăn.”

“Em biết nấu món này sao?” Điền Duy Hoàng ngước mắt nên, ngạc nhiên nhìn Đồng Đồng Tâm.

Đồng Đồng Tâm ngồi xuống phía đối diện Điền Duy Hoàng, mỉm cười nói: “Hồi nhỏ em từng thấy bà ngoại nấu rồi, có điều món bà ngoại nấu cho em là món hầm thập cẩm phiên bản thức ăn ‘có gì dùng nấy’ thôi, cũng chỉ là một ít rau dại và thịt thú rừng hầm chung, bà ngoại em nấu còn thơm hơn so với em nấu!”

“Hồi bé em sống với bà ngoại à?” Điền Duy Hoàng hỏi một câu.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!