Lọc Truyện

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

“Chỉ có chút xíu thế này thôi?” Người thanh niên líu lưỡi khó chịu nói.

Mà người đứng phía sau trói Đồng Đồng Tâm từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, Đồng Đồng Tâm cũng không biết rốt cuộc người kia là nam hay nữ.

Người thanh niên cầm ví và điện thoại của Đồng Đồng Tâm, cầm trong tay ước lượng, đôi mắt chuột gian tà quan sát Đồng Đồng Tâm từ trên xuống dưới một lượt.

“Ừm... đúng là người đẹp!”

“Tôi, tôi... còn có thẻ ngân hàng... Tôi có thể dẫn các anh đi lấy tiền...” Đồng Đồng Tâm run rẩy nói.

Thanh niên nhếch mép cười dâm đãng: “Ha, dẫn bọn tôi đi lấy tiền, rồi cho cô có cơ hội báo cảnh sát? Cô đẹp thế này, để cho hai anh em bọn tôi sung sướng đi!”

Là hai người đàn ông?!

Đồng Đồng Tâm hoảng sợ hết hồn, ậm ừ nói: “Tôi, tôi nói cho các anh biết mật khẩu ngân hàng, các anh có thể tự đi lấy... Hơn nữa... Các anh lấy tiền... vào bar tìm gái sung sướng không phải càng thoải mái sao?”

“Vào bar tìm gái phải tốn tiền, còn ở đây chơi cô thì miễn phí!” Thanh niên nói, nháy mắt ra hiệu với người đàn ông phía sau Đồng Đồng Tâm.

Đột nhiên, bàn tay to màu đen kia cầm một cái khăn tay ướt mèm bịt kín miệng mũi Đồng Đồng Tâm lại, Đồng Đồng Tâm chỉ cảm thấy chóng mặt, giây tiếp theo, trước mắt đã đen nhánh.

Thanh niên lập tức vác Đồng Đồng Tâm lên vai, sải bước đi vào phòng ngủ.

Mà người đàn ông mang bao tay màu đen cũng theo sát phía sau.

Ngay lúc hai người đang chuẩn bị ra tay cởi quần áo Đồng Đồng Tâm ra, chuông cửa bên ngoài lại vang lên.

Lập tức, hai người quay sang nhìn nhau, cùng đi ra phòng ngủ, đề phòng mà đi đến cạnh cửa.

Đồng Đồng Tâm nằm trên giường từ từ mở mắt ra, nhưng cơ thể lại không có sức lực.

Đồng Đồng Tâm cố gắng di chuyển cơ thể, cầm điện thoại bàn ở trên đầu giường, nhấn gọi “113”.

Nếu không phải cô biết về dược lý, thuốc mê bên trong cái khăn tay lúc nãy.

Trước khi cô nín thở chỉ hít phải một chút, nếu không bây giờ cô hoàn toàn không thể nào tỉnh lại được.

“Alo, xin chào!”

“Cứu... Cứu...”

Sau khi điện thoại được kết nói, Đồng Đồng Tâm yếu ớt gọi hai tiếng.

Bất đắc dĩ nghe được tiếng bước chân vang lên bên ngoài cửa phòng, Đồng Đồng Tâm không thể không giấu điện thoại bàn xuống dưới gối.

“Bây giờ phải làm sao đây?” Thanh niên lo lắng sợ hãi hỏi.

Người đàn ông mang bao tay đen lại có vẻ rất bình tĩnh: “Bảo vệ chung cư đang đứng ngoài cửa, chắc chắn là anh ta đã phát hiện ra điều gì nên mới chạy đến gõ cửa. Bây giờ không có thời gian giải quyết người phụ nữ trong phòng, chúng ta đeo mặt nạ vào, lao ra ngoài rồi tính tiếp.”

“Được!”

“Rắc...”

“Các anh là ai?”

“Đùng...”

“A...”

Sau đó, bên ngoài vô cùng hỗn loạn.

Cũng không biết qua bao lâu, bên dưỡi vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Cùng lúc đó, Quý Tư Nghiên và Điền Trung Quân vừa mây mưa xong, từ phòng tắm bước ra, mới vừa cầm điện thoại, lập tức nhìn thấy một tin nhắn từ người lạ gửi đến, nội dung chỉ có một từ tiếng anh “fail” (Thất bại).

Sau khi Quý Tư Nghiên xem tin nhắn xong, nhíu mày, sau đó lập tức xóa tin nhắn này đi.

Đồng Đồng Tâm nằm trên giường không thể nhúc nhích, mãi đến khi có cảnh sát và nhân viên y tế vào giải cứu cô, cô mới có thể tỉnh táo lại từ trong cơn mê man hoảng loạn.

Mấy cảnh sát vào phòng tìm chứng cứ, còn có hai cảnh sát ở lại lấy lời khai của Đồng Đồng Tâm.

Đồng Đồng Tâm chỉ nói: “Đường ống bên dưới bồn rửa rau bị hư, nước rỉ xuống hộ gia đình bên dưới nên bị khiếu nại”, cảnh sát kiểm tra đối chiếu khẩu cung của Đồng Đồng Tâm xong, nói với Đồng Đồng Tâm: “Đường ống bên dưới bồn rửa rau của cô là có người cố ý làm lỏng.”

“Có người cố ý làm lỏng?!” Đồng Đồng Tâm giật mình.

Sau khi cảnh sát lấy chứng cứ xong, cũng ai ủi Đồng Đồng Tâm, sau đó thu đội ra về.

Đồng Đồng Tâm khóa trái cửa, chạy vào phòng ngủ, cầm điện thoại bàn giấu dưới gối ra, ôm gối ngồi dựa vào đầu giường gọi điện thoại cho Điền Trung Quân.

Điện thoại vang lên một lúc lâu, Điền Trung Quân mới nghe máy, hơn nữa giọng điệu lười biếng hỏi: “Sao thế?”

“Trung Quân... em ở nhà một mình... rất sợ...” Đồng Đồng Tâm thấy mũi cay xè, mắt rưng rưng, nức nở nói.

Cô vẫn chưa nói cho Điền Trung Quân biết chuyện cô bị ăn cướp xông vào nhà cướp bóc, còn suýt chút nữa bị cưỡng hiếp, cô chỉ không muốn làm anh thêm phiền.

Nhưng mà bây giờ trong lòng cô không có cảm giác an toàn, lại vô cùng mâu thuẫn, muốn tìm ai đó tâm sự hết.

“Em đã lớn như thế rồi, còn sợ cái gì? Hơn nữa, bảo vệ và quản lý bất động sản sẽ đi tuần tra rất cần mẫn, chung cư rất an toàn.” Điền Trung Quân cố gắng nhẫn nại an ủi.

“Em...”

“Được rồi, tôi lái xe đường dài rất mệt. Em đi ngủ sớm đi! Ngủ ngon.” Không đợi Đồng Đồng Tâm nói hết lời, Điền Trung Quân đã vội vàng cúp máy.

Đồng Đồng Tâm chỉ có thể yếu ớt mà đáp lại: “Ngủ ngon.”

Ngay sau đó, ống nghe lập tức truyền đến tiếng “tút tút”.

Dựa vào giọng điệu khi cảnh sát dò hỏi, Đồng Đồng Tâm có thể nghe được đại khái manh mối, lần vào nhà cướp bóc này, là do hai người đàn ông kia đã lên kế hoạch từ trước.

Nhưng điều làm Đồng Đồng Tâm không thể hiểu nổi là, đường ống trong bồn rửa rau nhà cô là bị người ta cố ý làm lỏng, vì sao chứ?

Là Trung Quân sao?

Không thể nào!

Trung Quân không có lý do để làm thế.

Như vậy...

Là ai chứ?

Trong nhà, ngoại trừ cô ra, không lẽ còn có “người thứ ba” đang che giấu?!

Đồng Đồng Tâm ngẫm lại là cảm thấy sợ hãi, suốt đêm nay cô cũng không chợp mắt, mãi đến gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ mất.

Nếu...

Trung Quân ở nhà...

Tốt biết bao...

“Leng keng —— leng keng —— leng keng ——”

Tiếng chuông cửa dồn dập làm Đồng Đồng Tâm giật mình khỏi cơn mơ.

Chuyện tối hôm qua còn làm cô rất sợ hãi, cổ chỉ tùy ý để mặc chuông cửa vang lên mãi không ngừng, nhưng vẫn không muốn đứng dậy xem thử người đến thăm là ai.

Mãi đến khi điện thoại bàn vang lên, Đồng Đồng Tâm tưởng là Điền Trung Quân, cuống quít nghe điện thoại, lo lắng bất an mà kêu: “Trung Quân!”

“Là tôi!” Ống nghe lại truyền đến giọng nói lạnh lùng.

Đồng Đồng Tâm đột nhiên lấy lại tinh thần, trả lời: “Anh cả?!”

“Mở cửa.” Điền Duy Hoàng lạnh lùng ra lệnh, có thể nghe ra được chút lửa giận trong giọng nói của anh.

Thật ra, anh vì lo lắng cho cô nên mới lo nghĩ đến bực bội.

“Vâng!” Đồng Đồng Tâm cúp máy, không thể không bò khỏi giường đi ra mở cửa.

Lại click mở máy Intercom ở cạnh cửa, Đồng Đồng Tâm nhìn thấy người trên màn hình thật sự là Điền Duy Hoàng rồi, lúc này mới yên tâm mở cửa ra.

“09xxxxxxx9.”

Cửa vừa mở ra, Điền Duy Hoàng lập tức đọc lên dãy số điện thoại.

Đồng Đồng Tâm ngẩn ra, không hiểu ra sao mà nhìn Điền Duy Hoàng.

Chỉ thấy Điền Duy Hoàng chống một tay lên khung cửa, đường nét trên gương mặt vô cùng lạnh lùng, nhíu mày kiếm lại: “09xxxxxxx9, đây là điện thoại tư nhân của tôi. Em nhất định phải nhớ kỹ!”

“Tôi...”

Điền Duy Hoàng ngắt lời Đồng Đồng Tâm, dùng giọng điệu cường ngạnh ra lên: “09xxxxxxx9, nhớ kỹ!”

“09xxxxxxx9, tôi nhớ rồi!” Đồng Đồng Tâm khóc không ra nước mắt, anh cả đừng có mạnh mẽ như vậy có được không?!

Nhìn người phụ nữ mình yêu bình yên vô sự, trong lòng Điền Duy Hoàng cũng nhẹ nhàng thở phào, anh lo lắng cô, thậm chí còn có xúc động muốn ôm cô vào lòng, nhưng anh phải đè nén xúc động này xuống.

Bây giờ cô là em dâu của anh, cũng tương đương với em gái ruột, anh không thể có bất cứ hành động thân mật gì với cô.

Những lời nói lo lắng cho cô không thể nói ra khỏi miệng, đè nén tình yêu sâu nặng này, đau lòng lại mệt mỏi.

Nếu, không phải Hàn Khánh Phương nói cho anh, chung cư Thiên Cảnh vừa xảy ra vụ án vào nhà cướp của, hơn nữa còn đã được tính toán từ trước, có lẽ có liên quan đến người đứng phía sau vụ việc bom hẹn giờ ở trung tâm thương mại.

Hơn nữa, sáng hôm nay Đồng Tâm không đến trụ sở chính của anh báo danh, lúc nãy Quân lại gọi điện thoại cho anh chứng thực chuyện này, nếu không anh cũng đã không vội vàng hấp tấp chủ động chạy đến tìm cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!