Lọc Truyện

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Xuống lầu, Điền Trung Quân đi một thêm một đoạn dài mới lên xe của Quý Tư Nghiên.

Quý Tư Nghiên nói muốn lái xe chạy thẳng đến dưới lầu chờ anh, nhưng lại bị Điền Trung Quân từ chối.

Có lẽ là có tật giật mình, cũng có lẽ là vì nguyên nhân khác...

Trong lòng Điền Trung Quân, Quý Tư Nghiên vĩnh viễn cũng không thể công khai.

Ngay ở trong xe, Điền Trung Quân cầm điện thoại gọi điện cho Điền Duy Hoàng ở ngay trước mặt Quý Tư Nghiên.

“Anh cả, em phải đi công tác nửa tháng. Đồng Tâm cũng muốn đi làm, em sắp xếp cô ấy đến bộ phận thiết kể ở trụ sở chính của anh, ngày mai cô ấy sẽ đến trụ sở chính để báo danh. Đúng rồi, trong nửa tháng này, làm phiền anh cả chăm sóc Đồng Tâm thay em.” Điền Trung Quân đi thẳng vào vấn đề,

Anh nhờ anh cả chăm sóc Đồng Tâm, cũng giống như lúc trước anh cả nhờ anh chăm sóc Tô Minh Tuyết khi cô ta đến thành phố Tân Giang chơi vậy.

“Được.” Điền Duy Hoàng lạnh nhạt đồng ý.

Điền Trung Quân lại trò chuyện vài câu, sau đó cũng cúp máy với Điền Duy Hoàng.

Quý Tư Nghiên liếc nhìn Điền Trung Quân, như có ẩn ý hỏi: “Anh cảm thấy anh cả của anh tin anh sao?”

Điền Trung Quân không cần suy nghĩ mà trả lời: “Đương nhiên tin!”

“Vậy là tốt rồi!” Quý Tư Nghiên chỉ cười không nói, thấy Điền Trung Quân thắt chặt dây an toàn rồi, lập tức khởi động xe.

Lần này hai người bọn họ đi công tác cùng nhau, thuần túy chỉ là vì đi bàn chuyện làm ăn cho công ty mới.

Trên phương diện công việc, bọn họ là đồng nghiệp hỗ trợ lẫn nhau, ở phương diện sinh hoạt cá nhân, bọn họ là bạn giường đầu ấp tay gối.

Vậy đối với Điền Trung Quân mà nói, Đồng Đồng Tâm lại là cái gì chứ?

Chẳng qua chỉ là một cô vợ có tiếng mà không có miếng!

Trong lúc Quý Tư Nghiên âm thầm trào phúng Đồng Đồng Tâm, lại quên mất, dù sao thì Đồng Đồng Tâm cũng là “vợ hợp pháp” của Điền Trung Quân, mà cô lại chính là “Tuesday” chính hiệu.

“Quân, nếu... Nếu em về sớm hơn... anh có còn cưới Đồng Tâm không?” Quý Tư Nghiên vừa lái xe, vừa giống như suy tư gì đó mà hỏi.

Điền Trung Quân hoàn toàn ngẩn ra, hơi nhíu mày, một lúc lâu sau mới từ từ trả lời: “Có lẽ là không.”

Anh chỉ nói, có lẽ là không, mà lại không dùng từ “không” để khẳng định.

Cho nên có thể thấy được, Đồng Tâm thật sự đã đi vào lòng của Quân.

Quý Tư Nghiên hơi đau lòng, chỉ trong giây lát, cô lại cười thoải mái.

Lần này dự án hợp tác mà bọn họ muốn bàn nằm ở tỉnh ngoài, thời gian đi công tác tương đối dài, cho nên cô có rất nhiều thời gian để ở riêng với anh.

Cô cần gì phải so đo chứ?

Quý Tư Nghiên lái xe đường dài suốt hai giờ, sau đó cùng Điền Trung Quân đi vào khu phục vụ nghỉ ngơi. Lúc Điền Trung Quân đi vệ sinh, Quý Tư Nghiên mua một ít thức ăn vặt ngồi ở khu vực ăn uống chờ Điền Trung Quân.

Cô toàn mua những thứ lúc trước Quân thích ăn.

Sau khi Điền Trung Quân quay về, nhìn mấy món ăn vặt trên bàn, không khỏi vui vẻ cong môi cười.

Năm năm trôi qua.

Tư Nghiên vẫn còn nhớ anh thích ăn gì.

Khẩu vị của Điền Trung Quân vẫn không thay đổi, có lẽ, anh thật sự là loại đàn ông nhớ tình tình cũ.

“Em đã đặt khách sạn rồi... Nhưng... Chỉ còn một căn phòng đôi... được không?” Quý Tư Nghiên cầm bánh bao nhỏ, săn sóc đưa đến bên miệng Điền Trung Quân, dịu dàng hỏi.

Điền Trung Quân không hề băn khoăn mà cắn cái bánh bao do Quý Tư Nghiên đích thân đút, gật đầu.

Quý Tư Nghiên cong môi cười, vui như mở cờ trong bụng.

Điền Trung Quân lái xe chạy hết đoạn đường còn lại.

Lúc bọn họ đi đến khách sạn dừng chân đã là hơn bảy giờ tối.

Điền Trung Quân gọi thức ăn ở khách sạn, bảo nhân viên phục vụ đưa cơm đến cửa, sau đó lại cầm áo ngủ tính đi tắm rửa trước.

Quý Tư Nghiên lại ở trong phòng sửa soạn lại quần áo của cô và Điền Trung Quân.

“Reng... Reng...”

Lúc này, điện thoại trong quần tây Điền Trung Quân mới thay ra rung lên.

Quý Tư Nghiên buông công việc đang làm, đi qua nhặt quần tây nằm trên ghế đẩu trước cửa phòng tắm, lấy điện thoại ra.

Điện thoại hiển thị cuộc gọi đến là của...

Đồng Tâm...

Quý Tư Nghiên hơi run rẩy đầu ngón tay, lúc đang chuẩn bị nghe máy thì cửa phòng tắm mở ra.

“Đồng Tâm gọi điện thoại đến...” Quý Tư Nghiên kinh ngạc ngẩn ra, chột dạ đưa điện thoại đặt vào cánh tay đang vươn ra khỏi kẹt cửa của Điền Trung Quân.

Điền Trung Quân cầm lấy điện thoại từ trong tay Quý Tư Nghiên xong, lập tức trượt vào nút nghe máy.

“Ừ, anh đến rồi.”

“...”

“Được.”

“...”

“Em ở nhà một mình cũng phải cẩn thân.”

“...”

“Gặp chuyện phiền phức gì thì em có thể tìm anh cả của anh.”

“...”

“Nếu không muốn tìm anh ấy thì em đi tìm Triệu Bình cũng được.”

“...”

“Được, cứ như vậy đi. Tạm biệt, ngủ ngon.”

Quý Tư Nghiên đứng cạnh cửa, chỉ nghe được tiếng trả lời của Điền Trung Quân, cũng không biết Đồng Đồng Tâm ở đầu dây bên kia đã nói gì với Điền Trung Quân.

Nhưng từ những câu trả lời của Điền Trung Quân cũng có thể nghe ra được, bọn họ chỉ đang trò chuyện bình thường mà thôi.

“Tư Nghiên, sau này đừng tự ý nghe điện thoại của anh.” Điền Trung Quân thông qua kẹt cửa phòng tắm đưa điện thoại ra ngoài.

Quý Tư Nghiên lập tức cầm lấy điện thoại, hơi nhíu mày, yếu ớt nói: “Được.”

Ngay lúc Điền Trung Quân sắp đóng cửa phòng tắm lại, Quý Tư Nghiên đột nhiên giơ tay cản lại.

Điền Trung Quân cũng thuận theo bàn tay đang chặn của của Quý Tư Nghiên, nắm được cổ tay cô, kéo cô vào trong phòng tắm, nhanh nhẹn ôm lấy eo cô, đè cô lên tường hôn nồng nhiệt.

Vòi hoa sen đang phóng nước ấm, xối sạch toàn bộ mệt mỏi khi đi đường dài, kéo dài mà phóng túng biến thành hơi nước, quanh quẩn xung quanh bọn họ,

Điền Trung Quân cởi quần áo trên người Quý Tư Nghiên ra, trong không gian hơi nước ấm áp này, ôm chặt lấy cô.

Quý Tư Nghiên từ từ ngồi xổm xuống, để mặc dòng nước lướt qua da thịt nóng bỏng, lưu luyến giữa môi lưỡi.

Đồng Tâm...

Giờ phút này, trong đầu Điền Trung Quân lại hiện ra bóng dáng xinh đẹp của Đồng Đồng Tâm.

Tất cả nóng bỏng và dính nhớp, giam cầm làm người ta không thể kềm chế được.

Đồng Đồng Tâm vừa định mở nắp nồi ra, lại không cẩn thận bị nắp nồi làm bỏng ngón út, cô đau đến mức buông lỏng tay ra, nắp nồi rơi “loảng xoảng” xuống đất.

Trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm không hay.

“Ting toong – ting toong”

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Đồng Đồng Tâm không thể không lấy giẻ lau nhặt nắp nồi từ dưới đất lên, sau đó tắt lửa, đi ra phòng bếp, đến chỗ tủ để giày, mở Intercom lên xem thử là ai đến thăm.

Trên màn hình Intercom xuất hiện một người thanh niên mặc quần áo của quản lý bất động sản.

Đồng Đồng Tâm thân thiện hỏi: “Xin chào, xin hỏi anh tìm ai?”

“Xin chào, tôi là công ty bất động sản, hộ gia đình bên dưới phản ánh với chúng tôi rằng phòng bếp nhà cô bị rỉ nước, làm tôi đi lên thông báo cho cô. Sau đó, tôi thuận tiện xem thử là chỗ nào trong phòng bếp của cô bị rỉ nước, tôi sẽ bảo thợ sửa đường ống đến sửa chữa.” Đối phương lịch sự lễ phép nói.

“Anh chờ một chút!” Đồng Đồng Tâm xoay người vào phòng bếp, tìm từ trên xuống dưới một lượt, mới phát hiện đường ống ở bồn rửa rau thật sự đang rỉ nước.

Sau đó, Đồng Đồng Tâm lại quay về cửa, mở cửa ra, áy náy nói: “Xin lỗi đã làm anh đợi lâu. Đường ống ở phòng bếp của tôi bị hỏng.”

“Tôi đi vào xem thử là bị như thế nào, sau đó lại bảo thợ sửa đường ống đến thay giúp cô.” Thanh niên khách sáo nói.

Đồng Đồng Tâm gật đầu, cho thanh niên vào nhà.

Thanh niên lập tức đi đến phòng bếp, hỏi: “Đường ống chỗ nào bị hỏng vậy?”

“Bên dưới bồn rửa rau.” Đồng Đồng Tâm trả lời.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!