Lọc Truyện

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Thật ra, sau khi Lương Đồng Đức giả chết ra tù còn bị ép phải khai ra tên của mấy kẻ cầm đầu “online”.

Vốn dĩ, anh ta còn thấy không sợ chết.

Nhưng, cho đến khi có một người trông coi tù lén nói với anh ta, em gái và bạn gái cùng với ba mẹ anh ta đều đang ở ngoài chờ anh ta bình an trở về.

Nếu muốn sống ra ngoài gặp bọn họ, anh ta buộc phải thành thật khai ra mọi chuyện mình biết.

Vậy nên, Lương Đồng Đức đã bán đứng “bạn bè” của mình, đồng thời, anh ta cũng khai báo rằng anh ta đã lợi dụng việc làm chủ biên ở một trang web môi giới hôn nhân để thuận tiện trong việc làm “kẻ trung gian”.

Chuyện đến nước này, Lương Đồng Đức buộc phải đưa cả nhà đến nơi khác ẩn cư, từ nay mai danh ẩn tích.

Lúc Đồng Đồng Tâm kéo hành lí từ nhà cũ dưới thôn về Tây Trấn, Điền Duy Hoàng đã đỗ xe bên đường đợi cô một lúc lâu rồi.

Nếu như, lần này người đi cùng cô là Điền Trung Quân, anh ta sẽ không thể nào thay cô giải quyết chuyện của Lương Đồng Đức được.

Cho dù Điền Trung Quân có bỏ sáu tỉ ra cũng chưa chắc đã có thể bảo lãnh Lương Đồng Đức ra khỏi tù.

Nói cho cùng, những chuyện như vậy, tiền bạc không thể nào quan trọng hơn quyền lực được.

Thân phận phía sau của Điền Duy Hoàng, Đồng Đồng Tâm không dám đoán, cũng không muốn đoán.

Thật ra, từ đêm đầu tiên gặp được anh, cô đã biết chắc chắn thân phận của anh không đơn giản rồi.

Điền Duy Hoàng nhìn Đồng Đồng Tâm đang kéo hành lí từ phía bên đường về phía xe qua kính chiếu hậu, anh vội mở cửa xuống xe, giúp Đồng Đồng Tâm xách vali.

Trở về xe, Đồng Đồng Tâm im lặng một lúc lâu, mới chân thành nói một tiếng cảm ơn.

Bởi vì, cô biết, một câu cảm ơn này của cô không bao giờ là đủ.

Điền Duy Hoàng trông như có chút thờ ơ với tiếng cảm ơn này của cô, anh đáp: “Anh chỉ đang giúp Trung Quân mà thôi, không phải giúp em.”

Anh không muốn tạo thành gánh nặng tâm lí cho cô.

Đôi môi Đồng Đồng Tâm hơi cong lên, cô nhìn Điền Duy Hoàng, nở một nụ cười vừa nhẹ nhõm vừa vui mừng.

Điền Duy Hoàng nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, nhưng chỉ nhìn được mấy giây, anh liền ép bản thân phải thu lại tầm mắt, vừa khởi động xe, vừa nhìn kính chiếu hậu.

Đồng Đồng Tâm hít sâu một hơi, giơ tay lên, tháo chiếc vòng mẹ Lương đưa cho cô ra, lấy mảnh khăn lụa trong tay bọc lại.

Khóe mắt Điền Duy Hoàng nhìn thấy món đồ màu vàng trên tay Điền Duy Hoàng, anh bèn hỏi: “Đeo lên tay em cũng đẹp lắm, sao lại tháo xuống?”

“Muốn giữ đó, để lại cho con gái của em và Trung Quân.” Đồng Đồng Tâm mỉm cười nói, gương mặt xinh đẹp đang đầy khao khát về tương lai.

Nhưng khi Điền Duy Hoàng nghe thấy cô nói câu này, trái tim anh lại có chút đau đớn.

Nếu cơn đau này mà tê dại đi thì tốt biết bao.

Nhưng, mỗi một lần đều đau đớn đến chân thật như vậy, khiến anh không thể nào thở nổi.

“Em… thích con gái à?” Điền Duy Hoàng thử chuyển chủ đề.

Đồng Đồng Tâm vô thức sờ bụng mình, hơi nghiêng đầu ra nhìn bên ngoài cửa sổ xe, mỉm cười: “Vâng!”

Cô hi vọng, tương lai có thể sinh một bé gái cho Trung Quân.

Nếu như là một bé trai thì cũng không tệ!

Chỉ cần là con của cô và Trung Quân, là bé trai hay bé gái thì đều được.

Trong lòng Đồng Đồng Tâm vẫn luôn nghĩ như vậy.

Trước kia, lúc cô và Hà Minh Huân yêu nhau, cô chưa từng nghĩ đến việc tương lai sẽ sinh con cho Hà Minh Huân, cô của lúc đó, mỗi ngày chỉ muốn cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền cho Hà Minh Huân học cao học, còn cô cũng phải dành thời gian ra học tập, không thể để thụt lùi phía sau.

Có lẽ, do cuộc sống đưa đẩy, lúc đó cô không tâm trí nghĩ đến chuyện tương lai.

Mà bây giờ đã không còn giống trước kia nữa.

Điền Trung Quân cung cấp đủ nhu cầu về vật chất cho cô, có nhà rồi, cô sẽ muốn có một đứa con.

Giờ đây, cô có thể một lòng tập trung vào việc học, lúc rảnh rỗi sẽ nghĩ đến tương lai của cô và Điền Trung Quân.

Trong tưởng tượng của Đồng Đồng Tâm, tương lai của cô và Điền Trung Quân rất đẹp đẽ.

Đồng Đồng Tâm ngồi trên ghế phụ cũng vẫn không kìm lòng được mà muốn mở chiếc hộp nhỏ mà mẹ đưa cho cô.

Đây là bà ngoại để lại riêng cho cô, cũng không biết chiếc hộp nhỏ này chứa những gì bên trong.

Đồng Đồng Tâm mang theo tâm trạng tò mò, khẽ mở chiếc hộp ra.

Trong hộp ngoại trừ bốn quyển sách chép tay về y học ra thì còn có “Thiên thảo tập” và “Nhật kí làm y” mà bà ngoại viết, bên trong ghi chép tất cả những loại dược liệu có thể lấy từ núi và tất cả những ca bệnh mà bà ngoại từng chữa trị.

Bà ngoại muốn mẹ Lương đưa cho cô là hi vọng cô sẽ học y sao?

Đồng Đồng Tâm như có tâm trạng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau khi Điền Duy Hoàng đưa Đồng Đồng Tâm trở về nhà họ Điền thì bị ông cụ Điền gọi đi dạy dỗ.

Đồng Đồng Tâm vừa về đến nhà, mới bước chân vào trong phòng, bà Điền đã đến ngay sau đó, rồi ngay lập tức tát một cái vào mặt Đồng Đồng Tâm trước mặt Tô Minh Tuyết đang đi theo phía sau.

“Chẳng trách Trung Quân thờ ơ với cô, cô đứng núi này lại trông núi nọ! Cô ỷ vào việc mình trông giống y hệt Minh Tuyết của chúng tôi, đến anh chồng cô mà cô cũng dám quyến rũ!” Bà Điền tức giận quát mắng.

Tô Minh Tuyết vội đỡ bà Điền, cố tỏ vẻ đau lòng ôm tay bà, an ủi bà: “Mẹ, mẹ đâu cần phải tự mình ra tay như vậy? Đánh vậy tay có đau không mẹ?”

“Mẹ không đau, mẹ đang trút giận cho con thôi!” Bà Điền tức giận nói.

Đồng Đồng Tâm ôm bên mặt bị bà Điền tát sưng, đứng thẳng người, nhìn bà Điền và Tô Minh Tuyết, giải thích cho chính mình: “Mẹ, con nghĩ mẹ hiểu nhầm rồi. Con không ỷ vào việc mình trông giống Tô Minh Tuyết mà quyến rũ anh cả!”

“Cô không sao? Cô không quyến rũ vậy cô đưa Duy Hoàng về nhà cũ của cô làm gì? Chẳng lẽ không phải đi gặp ba mẹ cô sao? Đồng Tâm, tôi nể mặt Trung Quân mới đối xử tử tế với cô ở cái nhà này. Nhưng mà, tôi không ngờ cô lại vô liêm sỉ đến vậy!” Bà Điền chỉ thẳng vào mũi Đồng Đồng Tâm chửi mắng.

Tô Minh Tuyết thấy vậy, còn không quên thêm mắm dặm muối: “Mẹ, mẹ đừng nói em dâu như vậy. Nói không chừng, em dâu không cố ý thì sao?”

“Không cố ý?! Hừ! Minh Tuyết, con đi xem xem, bác sĩ phụ khoa mẹ mời đã tới chưa?” Bà Điền nói.

Tô Minh Tuyết khẽ gật đầu, đáp một tiếng: “Vậy con đi hỏi xem sao.”

Nói xong, cô ta quay người đi ra ngoài.

Đồng Đồng Tâm ngơ ngác, không biết rốt cuộc hai người họ muốn làm gì.

Đến lúc Tô Minh Tuyết trở về một lần nữa, phía sau cô ta có một bác sĩ nữ mặc áo blouse trắng và hai y tá đi theo.

“Mẹ, mẹ muốn làm gì vậy?” Đồng Đồng Tâm không hiểu.

Bà Điền trợn mắt với Đồng Đồng Tâm, lạnh lùng nói: “Đương nhiên là kiểm tra cho cô rồi!”

“Kiểm tra?! Kiểm tra cái gì cơ?!” Đồng Đồng Tâm sợ hãi run rẩy, vô thức lùi về phía sau vài bước.

Bà Điền lập tức quay người lại, được Tô Minh Tuyết dìu đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.

Đồng Đồng Tâm đang định phản kháng nhưng lại bị hai y tá giữ lại.

“Các người… các người muốn làm gì tôi?” Đồng Đồng Tâmýợ hãi đến mức tay chảy đầy mồ hôi lạnh.

Bà Điền và Tô Minh Tuyết rời đi chưa bao lâu, bên trong đã truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Đồng Đồng Tâm.

Tô Minh Tuyết nghe thấy tiếng kêu thống khổ của Đồng Đồng Tâm thì thầm đắc ý mỉm cười.

Bà Điền khinh khỉnh: “Chỉ kiểm tra một chút thôi mà còn phản kháng đến vậy, tám chín phần là đã lén lút làm chuyện gì đó rồi.”

Chẳng mấy chốc, trong phòng liền trở nên yên tĩnh.

Bác sĩ và hai y tá cũng mở cửa phòng đi ra ngoài.

Bà Điền vẫn đứng ở đó, đợi bọn họ đến báo cáo kết quả kiểm tra.

“Bà chủ, mợ hai vẫn còn là tấm thân trinh trắng.” Bác sĩ gật đầu, báo cáo.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!