Lọc Truyện

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Còn có anh trai Lương Đồng Đức, tuy anh là một kẻ phá gia chi tử ham ăn ham chơi, nhưng từ nhỏ đến lớn, anh trai vẫn luôn yêu thương, che chở cô, có đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp đều sẽ nhường cô trước, chưa từng ức hiếp cô.

Tuy một giọt máu đào hơn ao nước lã, nhưng tình thân mười tám năm, không phải nói cắt đứt là có thể cắt đứt ngay được!

Tại sao Trung Quân lại không chịu hiểu điều này chứ?

Những chuyện như tình thân này, Điền Trung Quân anh ta sao có thể hiểu được?

Anh ta cũng được bà Điền và ông cụ Điền một tay nuôi lớn, nhưng giữa anh ta và bà Điền, ông cụ Điền không hề có tình thân.

Thậm chí Điền Trung Quân còn cảm thấy, sở dĩ bọn họ nuôi anh, chỉ đơn giản là vì anh ta là máu mủ ruột thịt của ba anh ta, là máu mủ của nhà họ Điền, chỉ vậy mà thôi.

“Đồng Tâm, em đang nói chuyện với anh bằng giọng điệu gì thế? Chỉ trích anh hay oán giận anh?” Điền Trung Quân có chút tức giận chất vấn.

Đồng Đồng Tâm nhất thời không biết nên nói gì, đối diện với khí thế mạnh mẽ của Điền Trung Quân, cô đứng trước anh ngay lập tức trở nên yếu thế: “Xin lỗi, em kích động quá.”

“Đồng Tâm, nếu em muốn cùng Đường Thanh Hà đi tìm Lương Đồng Đức thì em đi đi! Chỉ là, anh thật sự không có thời gian rảnh đi cùng em. Anh đang phải tăng ca để hoàn thành kịp bản vẽ, rất bận.” Điền Trung Quân nói tiếp.

Thật ra, cho dù anh ta không bận, thì anh ta cũng không muốn đi cùng cô.

Bởi vì tận sâu trong đáy lòng anh ta không chấp nhận chuyện này.

Anh ta cảm thấy không cần thiết quan tâm đến chuyện của Lương Đồng Đức.

Nếu như, cô nhất quyết muốn đi, vậy chỉ có thể chứng tỏ cô thích lo chuyện bao đồng mà thôi.

Điền Trung Quân đã tỏ rõ thái độ rồi.

Đồng Đồng Tâm rũ mí mắt, khóe mắt chợt ướt đẫm: “Vâng, vậy anh làm vậy đi! Em cúp máy đây!”

“Anh hi vọng em đừng đi, em ngủ sớm đi!” Điền Trung Quân vẫn có lòng tốt nhắc nhở một câu.

Đồng Đồng Tâm cúp máy, rồi vẫn thu dọn hành lí, quyết định đi cùng Đường Thanh Hà về Tây Trấn ở Vân Thành.

Đường Thanh Hà nhất định đã bị ép vào đường cùng rồi, bất đắc dĩ mới nhờ cô giúp đỡ.

Nếu không, Đường Thanh Hà cũng không khóc đau lòng đến vậy, tê tâm liệt phế đến vậy.

“Cạch… cạch…”

Chợt có tiếng mở cửa và đóng cửa truyền đến trong khu nhà.

Điền Duy Hoàng thấy đèn trong phòng Đồng Đồng Tâm đã tắt, có một người chạy ra từ phòng ngủ chính, anh lập tức đặt sách trong tay xuống đuổi theo.

“Đồng Tâm.”

Điền Duy Hoàng gọi một tiếng.

Đồng Đồng Tâm không vì nghe thấy tiếng gọi của anh mà dừng bước.

Điền Duy Hoàng thấy Đồng Đồng Tâm kéo vali, lập tức chạy đuổi theo, đưa tay ra giữ cánh tay Đồng Đồng Tâm, ém cô dừng bước lại.

“Đồng Tâm, em sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Điền Duy Hoàng đặt hai tay lên vai Đồng Đồng Tâm, nương nhờ ánh đèn đường trong sân, anh thấy ánh mắt cô ửng đỏ, không khỏi đau lòng hỏi cô: “Sao lại khóc vậy?”

“Em không sao! Chỉ là, em muốn về nhà cũ! Anh cả, anh giúp em nói với ông nội và mẹ anh một tiếng. Em về nhà cũ vài ngày rồi sẽ quay trở về học tiếp.” Đồng Đồng Tâm đẩy tay Điền Duy Hoàng ra, kéo vali đi tiếp.

Điền Duy Hoàng đi theo, lại giữ Đồng Đồng Tâm lại, chất vấn cô: “Trung Quân biết em muốn về nhà cũ không?”

“Có, anh ấy có biết. Anh cả yên tâm đi!” Đồng Đồng Tâm định rời đi.

Điền Duy Hoàng lại cản đường cô, hỏi tiếp: “Sao chú ấy không đi cùng em?”

“Anh ấy…” Đồng Đồng Tâm muốn nói lại thôi, không khỏi nói dối: “Anh ấy nói anh ấy ở bến xe đợi em.”

Điền Duy Hoàng nhíu mày, không hài lòng, nói: “Để anh gọi điện lại cho chú ấy để xác thực lại!”

“Đừng!” Đồng Đồng Tâm vội giơ tay ra ngăn cản.

Điền Duy Hoàng thấy cô đang nói dối thì nhíu mày, hỏi: “Có phải Trung Quân không muốn đi cùng em hay không?”

Chỉ có lí do này mới khiến cô đau lòng, khiến cô khóc đỏ hoe mắt mà thôi.

Đồng Đồng Tâm không gật đầu, nhưng cũng không lắc đầu, chỉ chuyển chủ đề: “Được rồi, anh cả. Anh mau vào phòng đi! Em đi trước đây!”

Điền Duy Hoàng lại không chịu tha, giữ tay Đồng Đồng Tâm lại, kéo cô vào phòng anh, lấy ví tiền, điện thoại và chìa khóa xe rồi lại dắt cô rời khỏi.

Anh giành lấy vali trong tay cô, rồi kéo cô đến bãi đỗ xe.

Điền Duy Hoàng đặt vali vào cốp xe, cưỡng chế đặt Đồng Đồng Tâm ngồi xuống ghế phụ rồi đóng cửa xe lại, anh đi sang bên ghế lái, đóng cửa “ầm” một tiếng rồi lạnh lùng nhìn Đồng Đồng Tâm.

Đồng Đồng Tâm sợ hãi dáng vẻ lạnh lùng, bá đạo này của anh, trong xe bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

“Mở GPS ra, anh đưa em về nhà cũ!” Điền Duy Hoàng đánh vỡ sự yên tĩnh, ra lệnh nói.

Đồng Đồng Tâm tỉnh táo lại, đang chuẩn bị xuống xe thì lại bị Điền Duy Hoàng giữ tay lại.

“Đồng Đồng Tâm! Ông đây đang ra lệnh cho em!” Điền Duy Hoàng lạnh giọng quát một tiếng.

Đồng Đồng Tâm sợ hãi, không dám giãy giụa nữa.

“Còn không mau lên!” Điền Duy Hoàng lại mắng mỏ.

Đồng Đồng Tâm không thể không lấy điện thoại ra, mở bản đồ, nhập địa chỉ nhà cũ vào.

Trên đường đi, Đồng Đồng Tâm im lặng từ đầu đến cuối.

Điền Duy Hoàng cũng chỉ yên lặng, chuyên chú lái xe.

Chỉ có tiếng nhắc nhở giọng nữ của GPS vang lên trong bầu không khí lạnh lẽo.

Trên cả đoạn đường dài, Đồng Đồng Tâm không dám chợp mắt, Điền Duy Hoàng lái xe cũng rất chuyên chú.

Từ đầu đến cuối hai người đều không nói một câu nào.

Đồng Đồng Tâm nhớ rõ chiếc xe này của Điền Duy Hoàng, lần đó anh mua nước hoa tặng cô, hơn nữa suýt chút nữa cô còn bị anh cưỡng bức trong chiếc xe này.

Chuyện trước kia thật sự không thể tưởng tượng nổi…

Đồng Đồng Tâm có chút không thể nhìn thấu Điền Duy Hoàng.

Có điều, trước kia anh từng mạo phạm cô như vậy, theo cô thấy, có lẽ anh chỉ coi cô là Tô Minh Tuyết mà thôi.

Dù sao, Tô Minh Tuyết cũng trông giống hệt với cô.

Nhưng, bây giờ thì sao?

Tại sao anh phải quan tâm đến chuyện của cô?

Là vì Trung Quân sao?

Đồng Đồng Tâm không dám nghĩ nhiều, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một lúc lâu sau, Điền Duy Hoàng mới nói: “Nếu buồn ngủ rồi thì ngủ đi! Em yên tâm, lúc anh lái xe, cho dù có muộn đến đâu anh cũng sẽ không ngủ đâu!”

“Không sao, em không buồn ngủ!” Đồng Đồng Tâm yếu ớt đáp.

Điền Duy Hoàng lái xe đưa Đồng Đồng Tâm đến trạm tàu cao tốc Lâm Hải, mua một tờ vé đi Vân Thành.

Anh mua khoang hạng VIP, bảy giờ sáng mai sẽ tới Vân Thành.

Sau khi lên tàu, Đồng Đồng Tâm cũng không thể chống đỡ nổi nữa, vừa lên giường liền thiếp đi.

Điền Duy Hoàng chu đáo đắp chăn mỏng cho Đồng Đồng Tâm, thấy dáng vẻ yên tĩnh, ngoan ngoãn của cô khi ngủ, anh không khống chế nổi định hôn lên trán cô, nhưng cuối cùng lại dừng lại giữa chừng.

Cô là em dâu của anh, anh không thể nào vượt quá giới hạn được!

Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu, Điền Duy Hoàng quay người trở về buồng ngủ của mình.

Quá muộn rồi, anh cũng cần nghỉ ngơi cẩn thận mới được.

Ngày mai còn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra với bọn họ.

Đồng Đồng Tâm ngủ dậy thì cũng gần tới Vân Thành rồi.

Lúc này, Đường Thanh Hà cũng gọi điện tới, hỏi cô đã đi đến đâu rồi.

Cô nghe điện thoại cũng đã khiến Điền Duy Hoàng phía đối diện tỉnh giấc.

Điền Duy Hoàng thấy Đồng Đồng Tâm đã ngồi dậy, anh cũng trở nên hoàn toàn tỉnh táo.

Nửa tiếng sau…

Tàu đã đến Vân Thành.

Đồng Đồng Tâm gặp Đường Thanh Hà ở ngoài trạm tàu, Điền Duy Hoàng bảo hai bọn họ đứng đợi ở đó, anh đi thuê một chiếc xe tới.

Tuy Đường Thanh Hà thấy Điền Duy Hoàng đẹp trai tuấn tú, nhưng vì vẫn đang lo lắng chuyện của Lương Đồng Đức, cô cũng không còn tâm trạng ngắm trai đẹp nữa.

“Sao em lại ở cùng chỗ với cậu Liên?” Nhưng Đường Thanh Hà vẫn rất tò mò, bèn hỏi.

“Anh ấy không phải cậu Liên gì cả, anh ấy là anh chồng của em, Điền Duy Hoàng.” Đồng Đồng Tâm yếu ớt đáp.

“Anh chồng của em?!” Đường Thanh Hà ngỡ ngàng.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!