Lọc Truyện

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

“Vậy cậu…”

“Minh Tuyết, mẹ mang trà chiều đến cho con đây.” Lúc này, bà Điền còn chưa xuất hiện nhưng tiếng đã vang vọng đến, ngắt lời Tô Minh Tuyết đang định nói.

Đồng Đồng Tâm và Tô Minh Tuyết cùng nhìn qua, chỉ thấy cửa trước cửa lớn phòng làm việc, bà Điền đưa một giúp việc nữ mang bốn đĩa bánh ngọt, một ấm trà chiều và bốn chiếc ly tới.

“Thầy giáo cũng vất vả rồi, cùng đến làm chút trà chiều đi!” Bà Điền mỉm cười nói.

Gia sư phụ đạo vô cùng khách sáo, cảm ơn: “Cảm ơn bà chủ đã chiêu đãi.”

Lúc này, Đồng Đồng Tâm và Tô Minh Tuyết cũng đứng dậy, đi đến trước bàn tròn ngồi xuống.

Tuy bà Điền vẫn yêu thương Tô Minh Tuyết nhiều hơn, nhưng những khoản ăn mặc đi lại thường ngày cũng không thiếu phần của Đồng Đồng Tâm.

Đồng Đồng Tâm nhìn ra được, bà Điền không phải người tuyệt tình, đối với Điền Trung Quân cũng vậy, nên đối với cô cũng vậy.

Bà Điền thấy Đồng Đồng Tâm lặng lẽ ăn bánh ngọt thì nhiều lời nói một câu: “Mấy ngày này Trung Quân đều không về thăm con. Cho dù có bận đi chăng nữa, một người đàn ông cũng không thể mặc vợ mình ở nhà mà không thăm không hỏi được. Trung Quân đương nhiên là có điều không phải, nhưng, chắc chắn con cũng phải có vấn đề gì đó. Phụ nữ học hành cầu tiến là chuyện tốt. Nhưng cũng không thể quên, giữa vợ chồng với nhau cần phải khiến tình cảm đi lên.”

“Mẹ dạy dỗ rất phải, Đồng Tâm đã nhớ rồi ạ.” Đồng Đồng Tâm hơi rũ mắt xuống, đật đầu nói.

“Có thời gian thì phải học hỏi Minh Tuyết nhiều hơn, khoảng thời gian này ngày nào Duy Hoàng cũng chịu về nhà, đây không phải nhờ phúc của Minh Tuyết đó sao.” Bà Điền lại lập tức nhìn sang Tô Minh Tuyết nói, cười không thể khép miệng.

Trước kia, bà rất hi vọng con trai và chồng có thể ở bên mình, nhưng chẳng khi nào được như ý nguyện.

Giờ đây, cuối cùng con trai cũng hiểu chuyện, biết phải hiếu thuận với người làm mẹ như bà đây rồi.

Mỗi ngày Điền Duy Hoàng đều trở về ngoại trừ việc chơi cờ với ông cụ Điền, cũng sẽ ngồi hỏi thăm bà đôi ba câu.

Là Minh Tuyết đã thay đổi tính cách lạnh lùng của Duy Hoàng nhà bà.

Thật ra, quan trọng nhất là, bà vừa nhìn thấy Minh Tuyết đã có cảm giác rất thân thiết.

Bà Điền đương nhiên là vô cùng thích Tô Minh Tuyết rồi.

Hơn nữa, Tô Minh Tuyết cũng khiến bà Điền thấy vui vẻ.

Đồng Đồng Tâm nghe bà Điền nói, chỉ cười chứ không nói gì.

“Mẹ, mẹ đừng như vậy mà! Con ngại rồi đây này!” Tô Minh Tuyết ra vẻ xấu hổ nói.

Bà Điền không khỏi mỉm cười.

Đồng Đồng Tâm nhìn mẹ chồng con dâu hòa hợp, cũng cảm thấy mừng thay cho bà từ trong đáy lòng.

Thật ra, nói cho cùng, bà Điền cũng xem như một nửa mẹ chồng của cô.

Dù sao, Điền Trung Quân cũng do bà Điền nuôi lớn.

Sau khi tan học, lời của bà Điền vẫn luôn văng vẳng trong lòng Đồng Đồng Tâm.

Điền Trung Quân quả thực lạnh nhạt với cô, mỗi lần cô gọi điện qua, anh không nói đang bận thì là nói đang họp, đến cả tối muộn, không phải nói đang tăng ca thì cũng nói anh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.

Đồng Đồng Tâm ăn bữa tối mà lòng không yên, đến cả Điền Duy Hoàng ngồi đối diện cô cũng nhìn ra được cô có tâm sự.

Ông cụ Điền thấy cháu trai trưởng nhìn cháu dâu út thì khẽ ho một tiếng, nhìn Đồng Đồng Tâm hỏi: “Đồng Tâm, bữa tối nay không hợp khẩu vị của cháu sao?”

Đồng Đồng Tâm tỉnh táo lại, vội lắc đầu, trả lời: “Không đâu ạ, thức ăn rất ngon ạ.”

“Vậy thì cháu ăn nhiều lên chút, chuyện học bổ túc để thi lại này quả thực rất vất vả. Cháu và Minh Tuyết đều phải chú ý đến sức khỏe của mình.” Ông cụ Điền quan tâm nói.

Đồng Đồng Tâm mỉm cười gật đầu.

Trải qua một khoảng thời gian quan sát, bà Điền không phát giác ra có điều gì đó không thỏa đáng, ông cụ Điền đã từng gặp qua vô số người, chút tâm tư của cháu trai trưởng nhà mình, đương nhiên là ông ta cũng nhìn ra được.

Sau bữa tối, Điền Duy Hoàng chơi cờ vây cùng ông cụ Điền.

Ông cụ Điền vừa chạm vào quân cờ đen trong hộp cờ, vừa nói với ý tứ sâu xa: “Đồng Tâm và Minh Tuyết này trông như sinh đôi vậy. Nếu không cẩn thận quan sát thì đúng là khó mà phân biệt.”

“Sao tự dưng ông lại nhắc đến chuyện này.” Điền Duy Hoàng cầm quân cờ trắng lên, đặt xuống, bao vây năm quân cờ đen của ông cụ Điền.

Ông cụ Điền nhìn chiêu cờ của cháu trai mình, sờ sờ chòm râu trắng dưới cằm, mỉm cười: “Vẫn là gừng càng già càng cay!”

Điền Duy Hoàng nhìn ông cụ Điền đột phá vòng vây, ăn mười quân cờ trắng của anh, không khỏi cảm thán: “Ông lại chơi kế tâm lí với cháu rồi!”

“Ông thấy, là cháu đang chơi trò tâm lí với ông thì có! Tuy mẹ cháu không nhìn ra tâm tư của cháu, ông cháu đây tuy già rồi, nhưng tâm không già.” Ông cụ Điền đắc ý nhìn Điền Duy Hoàng.

Điền Duy Hoàng nhìn vào mắt ông cụ Điền, mỉm cười hỏi ngược lại: “Vậy ông nói xem, cháu đã chơi trò tâm lí gì với ông?”

“Người cháu thích thật sự là Đồng Tâm nhỉ!” Ông cụ Điền đặt quân cờ trong tay xuống, nghiêm túc nhìn Điền Duy Hoàng.

Điền Duy Hoàng ngơ ra, rồi lập tức ra vẻ thờ ơ đáp: “Ông già nên hồ đồ rồi, người cháu thích là Minh Tuyết, không phải Đồng Tâm.”

“Ha, ông thấy cháu đang xem ông như lão già hồ đồ rồi đấy! Khoảng thời gian này, cháu cho người chuyển hết xe sang, nhà hàng, nhà cửa và công ty dưới danh nghĩa Minh Tuyết sang cho Đồng Tâm. Còn có, mỗi lần ăn cơm tối, cặp mắt của cháu luôn hướng về phía Đồng Tâm, còn cố ý chuyển đến nhà phụ ở. Cháu chỉ sợ Đồng Tâm ăn không ngon, ngủ không yên giấc. Tâm tư của cháu có thể qua mắt mẹ cháu, nhưng không qua mắt được ông già này đâu!” Ông cụ Điền nói liền một hồi.

Điền Duy Hoàng im lặng một lúc, vẫn tiếp tục phủ nhận, còn đưa ra từng lời giải thích hợp lí: “Xe sang, nhà hàng, nhà cửa và công ty dưới danh nghĩa Minh Tuyết là cháu đã đồng ý với Trung Quân, tặng chú ấy và Đồng Tâm làm quà tân hôn. Cháu đến nhà phụ ở là vì Minh Tuyết muốn qua đó ở cùng Đồng Tâm nên cháu mới dọn qua đó cùng cô ấy. Mỗi lần ăn cơm, cháu chỉ nhìn về phía trước mà thôi, mà trùng hợp Đồng Tâm lại là người ngồi ngay ở đó.”

“Đúng là giỏi cãi! Có điều, ông cũng phải nhắc cháu. Trung Quân không phải một người đơn thuần, nó giống với chú họ Điền Nhuận của cháu, có lòng riêng cũng có dã tâm với tập đoàn Điền thị, Tuy Trung Quân là con trai của ba cháu, nhưng dù gì nó cũng là một đứa con riêng, bao nhiêu năm như vậy cũng khiến mẹ cháu chịu nhiều tủi thân. Dù có như thế nào ông cũng không đứng về phía Trung Quân. Tập đoàn Điền thị đương nhiên không thể giao cho nó. Ông nội một trăm tuổi cũng không để Trung Quân có được một phần di sản của ông. Nên, ông chỉ hi vọng, tiền lương sau này của Trung Quân là do cháu trả. Cháu có hiểu ý của ông không?” Ông cụ Điền nặng nề nói.

Điền Duy Hoàng lại nhíu mày lại.

“Còn về Đồng Tâm, ông biết cháu thích con bé. Vốn dĩ, ông muốn nói chuyện riêng với Trung Quân, bảo nó li hôn với Đồng Tâm. Nhưng khoảng thời gian này ông quan sát, có thể thấy được, người mà Đồng Tâm thật sự để ý là Trung Quân. Nếu ông miễn cưỡng đưa một người phụ nữ không yêu cháu đến bên cạnh cháu, đó không phải đang giúp cháu mà là hại cháu. Vậy nên, ông hi vọng, cháu cứ lặng lẽ giấu chút tâm tư này vào sâu trong đáy lòng là được, đừng làm phiền đến vợ chồng hai đứa nó. Đây là bổn phận đối nhân xử thế của cháu. Ngoài ra, nếu Minh Tuyết và Đồng Tâm trông đã giống nhau, Minh Tuyết lại thích cháu như vậy, cháu có thể thử chấp nhận Minh Tuyết xem sao.” Ông cụ Điền lại nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!