Lọc Truyện

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Trán của anh vẫn còn đang chảy máu...

Thật ra lúc nãy cô muốn đập vào gáy anh, nhưng mà trong lúc hoảng loạn anh lại đột nhiên đứng lên, đèn bàn trong tay cô mới đập lên trán anh.

Trong lòng Đồng Đồng Tâm vô cùng nặng nề, mở cửa đi ra ngoài.

Điền Duy Hoàng mở mắt, nhìn bóng dáng Đồng Đồng Tâm rời đi, trong lòng lại càng khó chịu.

Mà đúng lúc này, ngoài cửa lại có bóng người chạy vào.

Điền Duy Hoàng vội vàng nhắm mắt lại.

Lúc này, Đồng Đồng Tâm cầm loại thảo dược gì đó đi vào.

Cô ngồi xuống bên cạnh Điền Duy Hoàng, bót nát thảo dược trong tay, đắp thẳng lên trán Điền Duy Hoàng.

Sau đó, Đồng Đồng Tâm lại cầm quần áo mặc vào cẩn thận cho Điền Duy Hoàng, sau khi xử lý miệng vết thương của anh xong, nhìn gương mặt lạnh lùng đẹp trai của anh, không khỏi cảm thấy bực bội.

Rốt cuộc vì sao người đàn ông này lại đối xử với cô như thế?

Thật ra, anh trông cũng không giống người xấu.

Nhưng nghĩ lại, Đồng Đồng Tâm cảm thấy bản thân đừng để người đàn ông này lừa thì hơn.

Cũng không phải đẹp trai thì không phải người xấu!

“Xin lỗi, anh cả, nếu anh không làm thế với tôi thì tôi cũng sẽ không đập anh bị thương! Thật sự rất xin lỗi!”

Đồng Đồng Tâm nhìn Điền Duy Hoàng đang nhắm mắt, vô cùng thành khẩn mà xin lỗi.

Sau khi cô nói xong, lập tức đứng dậy rời đi.

Điền Duy Hoàng thấy Đồng Đồng Tâm đi rồi, không khỏi bật cười, ôm trán ngồi dậy. Thì ra cô vẫn quan tâm đến anh!

Nếu không lúc nãy cô cần gì phải xin lỗi anh chứ?

Hiện tại, bình tĩnh ngẫm lại, Điền Duy Hoàng cảm thấy bản thân quá xúc động.

Có lẽ anh đã quá nóng vội, anh phải nên đợi đến đêm tân hôn của anh và cô, đó mới là danh chính ngôn thuận.

Ông cụ Điền nghe cháu cả đã về cho nên vội vàng từ bên ngoài chạy về, cũng đúng lúc này, Đồng Đồng Tâm cuối cùng cũng không nhịn được gọi điện thoại cho Điền Trung Quân.

Nếu cô không gọi điện thoại thì đến tận bây giờ Điền Trung Quân cũng không biết thì ra Đồng Đồng Tâm đã bị ông nội của anh đón đi rồi.

Trong điện thoại, lúc nghe được Đồng Đồng Tâm nói cô đang ở trong nhà ông nội, Điền Trung Quân lập tức bỏ hết tất cả công việc, một mình chạy về thành phố Lâm Hải.

Lúc này, nhà họ Điền vô cùng náo nhiệt.

Ông cụ Điền biết cháu nhỏ cũng sẽ về, không khỏi đắc ý.

Hai thằng cháu bình thường mười nghìn năm cũng không chịu về nhà, bây giờ bắt được “người phụ nữ” của bọn họ, hai đứa nhóc không phải đều vội vàng chạy về nhà sao.

Ông cụ Điền đột nhiên cảm thấy “cực kỳ có thành tựu”, đồng thời lại có chút “đau lòng”.

Trong lòng hai đứa cháu của ông, một ông già như ông còn không bằng hai người phụ nữ.

Đồng Đồng Tâm đứng ở cổng lớn nhà cũ của nhà họ Điền chờ Điền Trung Quân đến.

Mà lúc này, Tô Minh Tuyết đi dạo công viên với mẹ chồng tương lai từ sáng sớm cũng đang ngồi siêu xe về đến cổng lớn của nhà họ Điền.

Tô Minh Tuyết là người đầu tiên bước xuống siêu xe, vô tình nhìn thấy Đồng Đồng Tâm, không khỏi trợn tròn mắt.

Bà Điền cũng từ trong xe bước ra, nhìn thấy Điền Trung Quân đứng ở cổng lớn, mặt mày khó chịu nói: “Hôm nay không biết là ngọn gió nào mà có thể thổi cậu hai nhà họ Điền về đây thế!”

“Mẹ, đã lâu không gặp.” Cho dù bà Điền châm chọc mỉa mai anh, Điền Trung Quân vẫn khách sáo chào hỏi gọi “mẹ”.

Mà lúc này, Đồng Đồng Tâm đang giật mình dừng ánh mắt ở trên người Tô Minh Tuyết.

Bởi vì người phụ nữ đứng bên cạnh bà Điền không ngờ lại giống hệt cô, hơn nữa còn xinh đẹp hơn cô.

Cô ta có ngũ quan vô cùng xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn các ngôi sao nữ trên ti vi.

“Cô gái đứng cạnh cậu là ai thế?” Lúc này bà Điền mới nhìn về phía Đồng Đồng Tâm, lạnh nhạt nói.

Người hầu đứng ở một bên giới thiệu: “Bà chủ, bà quên sao, cô ấy là mợ hai, vợ mới cưới của cậu hai.”

Mợ hai?!

Tô Minh Tuyết không thể tin nổi trợn to hai mắt.

Sao Lương Đồng Tâm lại kết hôn cũng Điền Trung Quân chứ?

Người hầu giới thiệu Đồng Đồng Tâm xong, bà Điền lập tức quan sát Đồng Đồng Tâm từ trên xuống dưới, không khỏi trêu chọc: “Minh Tuyết! Em dâu của con giống con thật!”

Minh Tuyết?!

Đồng Đồng Tâm ngẩn ngơ.

Điền Trung Quân cũng vô cùng kinh ngạc, không khỏi lúng ta lúng túng nhìn Tô Minh Tuyết, gọi thử: “Cô... cô... là chị dâu?”

Điền Trung Quân cũng không phải là chưa từng nhìn thấy chị dâu tương lai.

Lúc Tô Minh Tuyết đến thành phố Tân Giang, anh là người đi đón, lại còn sắp xếp chỗ ở cho Tô Minh Tuyết.

Tuy hai người không tiếp xúc quá nhiều, nhưng kiểu gì cũng đã từng gặp mặt.

Lúc trước Tô Minh Tuyết không phải như thế này!

Nếu nói Đồng Đồng Tâm giống cô ta, còn không bằng nói Tô Minh Tuyết của hiện tại cực kỳ giống Đồng Đồng Tâm.

Mà lúc Tô Minh Tuyết nhìn thấy Đồng Đồng Tâm, ánh mắt trốn tránh, có vẻ vô cùng chột dạ.

Đồng Đồng Tâm quan sát Tô Minh Tuyết xong, vẫn còn chưa ý thức được cái cô Minh Tuyết này, chính là cô bạn thân Tô Minh Tuyết lúc trước của cô.

Chuyện đã đến nước này, Tô Minh Tuyết phát hiện cô đã không còn đường lui, đành phải dịu dàng nói với mẹ chồng tương lai đứng bên cạnh: “Mẹ, con muốn nói chuyện riêng với em dâu.”

“Ừ.” Bà Điền gật đầu.

Tô Minh Tuyết lập tức đi đến trước mặt Đồng Đồng Tâm, không nói hai lời, lập tức lôi Đồng Đồng Tâm đi.

Đồng Đồng Tâm hơi bất lịch sự mà nhìn Tô Minh Tuyết, nghe giọng nói gần như giống hệt cô của Tô Minh Tuyết, cô càng có cảm giác giống như gặp được một bản thân khác.

Tô Minh Tuyết kéo Đồng Đồng Tâm đến một thảm cỏ trống trải ở gần đó, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Đồng Đồng Tâm.

Đồng Đồng Tâm lập tức mờ mịt.

Tô Minh Tuyết quỳ gối trước mặt cô, duỗi tay nắm chặt hai tay Đồng Đồng Tâm, nắm thật chặt, uể oải nói: “Đồng Tâm, cậu đánh tôi đi!”

“Cô...” Đồng Đồng Tâm kinh ngạc, không hiểu ra sao.

Tô Minh Tuyết ngửa đầu nhìn Đồng Đồng Tâm, nói tiếp: “Là tôi lén trộm đi ngọc trụy của cậu, thế thân cậu trở thành vợ chưa cưới của cậu cả nhà họ Điền.”

Ngọc trụy?! Vợ chưa cưới của cậu cả nhà họ Điền?!

Suy nghĩ của Đồng Đồng Tâm có hơi hỗn loạn.

Cô nhanh chóng sắp xếp lại tất cả manh mối, sau đó khi nhìn người phụ nữ trước mặt, không khỏi bừng tỉnh hiểu ra: “Cậu... là Minh Tuyết? Tô Minh Tuyết?”

Tô Minh Tuyết không khỏi rưng rưng gật đầu, lúc này, ngay cả chính cô cũng cảm thấy cô không đi làm diễn viên thật sự là quá đáng tiếc.

“Cậu đứng lên trước rồi nói!” Đồng Đồng Tâm kéo Tô Minh Tuyết.

Tô Minh Tuyết vẫn quỳ không đứng dậy, cầu xin: “Cậu tha thứ cho tôi trước, tôi mới đứng lên!”

“Cậu bảo tớ tha thứ cho cậu cái gì chứ?” Đồng Đồng Tâm vẫn không hiểu vì sao cô ta lại cầu xin cô tha thứ.

Lúc này Tô Minh Tuyết mới kể lại toàn bộ sự việc, hôm đó sau khi cô đi làm, cô ta lấy nhầm ngọc trụy của cô, bị người nhà họ Điền đón đi, trở thành vợ chưa cưới của cậu cả nhà họ Điền.

Nhưng mà sau đó, cô ta lại không hề nhắc đển nửa lời về việc cô ta hại cô bị mất việc, lại hại cô suýt chút nữa bị Quách Tuyên làm bẩn.

Đồng Đồng Tâm cũng không biết đoạn thời gian tồi tệ sau đó của cô đều là chuyện do Tô Minh Tuyết làm.

Đến tận bây giờ, Đồng Đồng Tâm mới đột nhiên nhớ ra một việc.

Đó chính là, người đàn ông suýt chút nữa cưỡng hiếp cô, chẳng phải chính là cậu cả nhà họ Điền sao, nói cách khác, anh chính là anh cả của Điền Trung Quân – Điền Duy Hoàng!

Nhưng mà nếu anh đã đón Tô Minh Tuyết về xem như vợ chưa cưới, vậy vì sao còn muốn “táy máy tay chân” với cô nữa?!

Đồng Đồng Tâm thật sự không hiểu nổi hành vi của Điền Duy Hoàng.

Nhưng hiện tại, quay trở lại, nhìn Tô Minh Tuyết có thái độ vô cùng thành khẩn trước mặt, Đồng Đồng Tâm cảm thấy cô cũng không cần phải tha thứ hay không tha thứ gì cả.

Bởi vì cô đã là vợ của Điền Trung Quân, không thể nào làm vợ chưa cưới của cậu cả nhà họ Điền gì nữa.

Lúc này, Tô Minh Tuyết đã khóc sướt mướt: “Đồng Tâm, cậu giúp tôi đi được không? Đừng vạch trần tôi! Tôi rất yêu cậu cả nhà họ Điền, cực kỳ cực kỳ yêu anh ấy!”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!