Lọc Truyện

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Đến chỗ ông cụ Điền, cô rẽ ngang rẽ dọc, nói đông chỉ tây, cuối cùng cũng dụ ông cụ Điền nói được.

Lúc này Tô Minh Tuyết cũng rất nhanh nhảu.

Cô biết phải ngoan ngoãn nịnh nọt, bởi vì cô nghe quản gia Lưu nói ông cụ Điền là người có quyền lợi lớn nhất trong nhà họ Điền.

Tô Minh Tuyết cảm thấy nếu bản thân lấy lòng được người có quyền lợi lớn nhất, sau này chẳng phải cô có thể đi ngang ở nhà họ Điền hay sao.

Mà bên này, Đồng Đồng Tâm lại bị lạnh nhạt bỏ trong sân một mình.

Nhưng cô cũng khá thích mấy bông hoa cỏ trong sân, bởi vì đống hoa cỏ này lại là một số loại thảo dược quý hiếm.

Đừng quên, bà ngoại của cô chính là thầy thuốc, cô sống cùng với bà ngoại nhiều năm như thế, cô cũng có thể phân biệt được thảo dược nhất định.

Ông cụ Điền gặp Tô Minh Tuyết xong, lập tức đi nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, ông cụ Điền dậy sớm vội vàng đi làm công việc của bản thân, hoàn toàn quên mất chuyện đi gặp Đồng Đồng Tâm.

Tối nay Tô Minh Tuyết ngủ một giấc thật ngon, tuy nơi này là một căn nhà cũ nhưng lại rất thoải mái. Ngủ một giấc dậy, cô còn không thể hiểu nổi mà bị mẹ chồng tương lai “triệu kiến”.

Mợ cả nhà giàu có đúng là không dễ dàng, nịnh xong ông cụ còn phải nịnh đến bà chủ.

Mà ở trong thành phố Tân Giang, Điền Duy Hoàng biết được chuyện ông cụ Điền đón Tô Minh Tuyết về nhà đầu tiên, cho nên cũng vội vã chạy về thành phố Lâm Hải.

Còn Điền Trung Quân, anh hoàn toàn không phát hiện chuyện Đồng Đồng Tâm biến mất.

Dù sao anh đi sớm về trễ, buổi tối lúc anh về còn tưởng là Đồng Đồng Tâm đã ngủ, sáng dậy còn tưởng là Đồng Đồng Tâm ngủ nướng, cũng không nghỉ đến chuyện đánh thức cô.

Mấy ngày nay, Đồng Đồng Tâm về trường đại học ở thành phố Lâm hải học bù, tuy mỗi ngày Đồng Đồng Tâm đều sẽ gửi tin nhắn chào hỏi cho anh, nhưng anh lại chưa bao giờ hỏi thăm chuyện Đồng Đồng Tâm ở trường học như thế nào.

Sáng sớm ngày hôm sau, Điền Duy Hoàng vội vàng chạy về nhà cổ của nhà họ Điền, nhưng sáng sớm ông cụ Điền đã đi theo mấy ông cụ khác đi tập dưỡng sinh, không có ở trong nhà.

Anh đang định tìm người dẫn anh đi gặp Tô Minh Tuyết, lại vô tình ngoái đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy ở sân bên kia, “Tô Minh Tuyết” đang cầm theo thùng nước, tưới cho mấy cây thảo dược trong sân.

Đồng Đồng Tâm cũng rảnh đến chán, cảm thấy đống hoa cỏ này cũng khá tươi tốt, nhưng trông giống như lâu lắm rồi không được ai xử lý. Cho nên một mình xử lý đống hoa cỏ trong sân, nhổ cỏ dại cho mấy cây thảo dược này.

Lúc cô khom lưng nhìn thấy dưới đất có một bóng người đang đi sát đến gần cô, cô theo phản xạ có điều kiện mà đề phòng xoay người sang chỗ khác.

“Ai đó? Ưm...”

Đồng Đồng Tâm vừa nói chuyện, đôi môi đã bị Điền Duy Hoàng đột nhiên hôn lấy.

Anh không cho cô bất cứ cơ hội thở dốc nào, giống như muốn nuốt cô vào trong cơ thể, rơi sâu vào tình cảm mà ôm hôn.

Điền Duy Hoàng ôm chặt Đồng Đồng Tâm, môi anh liếm mút cánh môi cô, cảm giác hôn vẫn chưa đủ, còn dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của cô ra, quấn lấy nơi mềm mại trong miệng cô, cùng nhau triền miên nhảy múa.

Khó khăn lắm mới gặp nhau, lại phải cách một khoảng thời gian dài mới có thể gặp lại.

Điền Duy Hoàng cảm thấy “Tô Minh Tuyết” đang tra tấn anh, tra tấn đến mức lòng anh ngứa ngáy.

Những ngày cô đi Hàn Quốc, anh thừa nhận, gần như ngày nào anh cũng đều nhớ nhung.

Thậm chí mỗi khi cầm điện thoại muốn gọi điện thoại chô, rồi lại phát hiện anh không biết nên nói gì với cô.

Nụ hôn này, xảy ra là không thể dừng lại được.

Điền Duy Hoàng ôm ngang Đồng Đồng Tâm lên, nhanh chóng đi vào phòng.

Đồng Đồng Tâm không hề ngừng nghỉ giây phút nào, liên tục giãy dụa, hét lớn: “Khốn nạn! Sao lại là anh! Anh buông tôi ra! Bỏ tôi xuống!”

Trong mắt của anh, nắm tay khi cô đấm vào ngực anh giống như một chất xúc tác.

Thôi thúc anh càng thêm muốn được kết hôn cùng cô.

Điền Duy Hoàng để mặc Đồng Đồng Tâm giãy dụa trong lòng ngực anh, bước vào phòng, anh duỗi đùi ra phía sau, đá hai cánh cửa khép lại, ôm Đồng Đồng Tâm đi thẳng đến giường.

Anh vô cùng vội vàng đè cô lên giường lớn, không đợi Đồng Đồng Tâm chửi mắng, lại hôn xuống.

Đồng Đồng Tâm càng giãy dụa thì anh càng ôm chặt hơn.

Chỉ cần một bàn tay là có thể ôm làm cô ngoan ngoãn thành thật.

Điền Duy Hoàng vừa hôn cô, vừa ngửi mùi hương thiếu nữ đặc biệt trên người cô.

Không sai, cô chắc chắn là một thiếu nữ chưa từng nếm qua chuyện giường chiếu.

Nhưng giờ phút này, anh muốn biến cô trở thành người phụ nữ của anh.

Điền Duy Hoàng dùng một bàn tay khác chui vào trong quần áo của Đồng Đồng Tâm, từ từ sờ dọc theo làn da bóng loáng của cô, lướt lên trên.

Mềm mại như thế, giống như chỉ cần anh chạm vào là nổ ngay.

Đến giờ khắc này, Đồng Đồng Tâm vẫn không quên phản kháng, có được cơ hội cắn môi Điền Duy Hoàng.

Cơn đau và mùi máu tươi truyền đến, Điền Duy Hoàng buông môi Đồng Đồng Tâm ra, lại không buông cơ thể của cô ra.

Trong bộ đội, anh đã trả qua rèn luyện sinh tử, đối với anh mà nói, cơn đau này không đáng kể chút nào.

Đồng Đồng Tâm rưng rưng nước mắt, vô cùng sợ hãi nhìn Điền Duy Hoàng.

Ánh mắt này của cô làm anh cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Giống như lần trước khi anh muốn chạm vào người cô, cô cũng chán ghét anh giống như thế.

“Đừng, đừng đụng vào người tôi... xin anh... Tôi đã” Kết hôn!

Đồng Đồng Tâm hoàn toàn không hiểu biết gì về người đàn ông này, thậm chí cả thể xác và tinh thần đều đang rét run.

“Cục cưng, anh không đợi được đến đêm chúng ta kết hôn, cho nên, ngay bây giờ, anh nhất định phải có được em!” Điền Duy Hoàng bá đạo nói, Đồng Đồng Tâm còn chưa nói xong, anh lại hôn xuống.

Đồng Đồng Tâm muốn đẩy anh ra, thậm chí muốn ho to “Cứu mạng”, nhưng nụ hôn của anh quá bá đạo, gần như cướp hết toàn bộ thanh âm của cô.

Tay của anh vuốt ve khắp cơ thể cô, lúc thì dịu dàng, khi lại thô lỗ, biến đổi liên tục.

Điền Duy Hoàng hôn môi cô, nghiền ép liếm mút, làm sâu nụ hôn này.

Cô vô cùng sợ hãi, lại càng kháng cự.

Cảm giác này thật sự quá tốt đẹp.

Mỗi một nơi trên người cô đều vô cùng non mềm, cực kỳ mới mẻ, rất mềm mại, làm anh thích không nỡ rời tay.

“Cục cưng, anh yêu em... anh muốn em... Điền Duy Hoàng anh xin thề... anh sẽ cưng chiều em suốt đời... chăm sóc em suốt đời!”

Ngay giây phút này, anh thề thốt, cũng không phải lừa cô, mà là nói thật lòng.

Điền Duy Hoàng anh, thích người phụ nữ “Tô Minh Tuyết” này.

Không, không phải thích, là yêu.

Mà Đồng Đồng Tâm lại kinh ngạc.

Anh vừa nói cái gì?

Anh nói anh là “Điền, Duy, Hoàng”!

Điền Duy Hoàng nhịn hết lần này đến lần khác, lần này anh không muốn nhịn nữa.

Dù sao sớm muộn gì đều là của anh, anh ăn sớm hay ăn trễ thì kết quả cũng như nhau.

Đừng quên, anh là một người đàn ông tuổi trẻ sinh lực dồi dào, đối mặt với người phụ nữ anh yêu, sao anh có thể bình tĩnh được.

Trong đầu người đàn ông chỉ có một suy nghĩ, đó là anh muốn biến cô thành người phụ nữ của anh.

Trong lúc hai người giằng co, quần áo trên người Đồng Đồng Tâm đã bị Điền Duy Hoàng cởi sạch.

Tay cô vẫn luôn kháng cự, hai chân cũng đạp lung tung muốn chạy thoát.

Vì sao anh lại muốn đối xử với cô như thế?

Vì sao chứ?

Đồng Đồng Tâm càng kháng cự thì Điền Duy Hoàng lại càng muốn chinh phục cô.

Cô giống như một con ngựa hoang bị thoát cương, anh càng muốn thuần phục cô, làm cô ngoan ngoãn nằm dưới thân anh hưởng thụ.

Điền Duy Hoàng bắt đầu tách hai chân Đồng Đồng Tâm ra, nhưng mà cô vẫn luôn giãy dựa, không chịu ngoan ngoãn nghe lời.

Anh vừa mới nói cái gì? Anh nói anh tên là “Điền Duy Hoàng”?!

Điền Duy Hoàng...

Điền Duy Hoàng không phải là anh cả của Trung Quân sao?

Anh...

Sao anh lại có thể làm vậy với cô!

Cô là em dâu của anh!

“Buông tôi ra! Xin anh... Buông tôi ra, tôi là... Ưm...” Đồng Đồng Tâm định đẩy Điền Duy Hoàng ra, hơn nữa muốn giải thích mối quan hệ giữa đôi bên.

Nhưng Điền Duy Hoàng lại lấp kín môi cô lần nữa, không cho cô có bất cứ cơ hội nói chuyện nào.

Anh nhịn cô hết lần này đến lần khác, anh cảm thấy anh đã nhịn đủ rồi.

Cho nên, có phải anh nên đổi thành một tư thế khác để tiến vào không?

Lúc Điền Duy Hoàng định xoay người Đồng Đồng Tâm đổi tư thế, cũng nhờ thế mà hai tay Đồng Đồng Tâm được buông lỏng, nhân cơ hội sờ được cái đèn bàn ở đầu giường, lập tức cầm đèn bàn đập mạnh lên đầu Điền Duy Hoàng.

Cô đập xong cú này, cũng làm Điền Duy Hoàng bình tĩnh lại.

Trán đổ máu tươi, Điền Duy Hoàng nhìn thoáng quá Đồng Đồng Tâm đang hoảng sợ không biết làm sao, ngực đột nhiên đau nhói.

Vì sao cô lại đối xử với anh như thế?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!