Lọc Truyện

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Ngay giây tiếp theo, bóng tối mờ mịt chậm rãi nuốt lấy bóng dáng Điền Trung Quân.

Đồng Đồng Tâm vô lực giơ tay lên, muốn chạm vào người đàn ông mà cô luôn lo lắng này, nhưng thể lực cô không thể chống đỡ nổi nữa, trước mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

"Đồng Tâm!"

Điền Trung Quân theo bản năng ôm lấy Đồng Đồng Tâm, vội bế ngang cô lên, đặt lên giường.

Cô thật sự vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ cần anh bình an vô sự trở về, cuối cùng cô đã có thể yên tâm rồi.

"Đồng Tâm, thật xin lỗi." Sau khi bế Đồng Đồng Tâm đặt lên giường, Điền Trung Quân phủ phục bên giường, trong miệng nỉ non, rồi hôn lên trán Đồng Đồng Tâm.

Trong lúc vô tình, anh nhìn thấy bàn đồ ăn chưa hề động đũa, anh bèn lên giường, đau lòng ôm lấy Đồng Đồng Tâm vào trong ngực.

Tại sao cô bé nhà anh cứ luôn ngốc như vậy chứ? Ngốc đến mức kiến tim anh vừa đau vừa xót.

"Trung Quân... em nhớ anh lắm..." Không biết đã qua bao lâu, Đồng Đồng Tâm mơ màng nói mê.

Anh nghe rõ ràng lời cô nói, khiến anh không kìm được mà ôm chặt cô vào trong ngực.

Bảo vệ Đồng Tâm, giống như đang bảo vệ phần yếu ớt khác của chính mình.

Điền Trung Quân tì cằm lên đỉnh đầu Đồng Đồng Tâm, khẽ nhắm hai mắt lại.

Đến khi Đồng Đồng Tâm bị đói mà tỉnh lại lần nữa thì bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng Điền Trung Quân rồi.

Đồng Đồng Tâm biết, anh chắc lại đi làm rồi, nhưng lần này khiến cô bất ngờ là đồ ăn trên bàn ăn đã được ăn sạch sẽ.

Là Trung Quân ăn phải không? Nhưng đồ ăn này nấu từ tối qua mà.

Đồng Đồng Tâm rời khỏi giường, đi đến cạnh bàn ăn thì thấy giấy nhắn mà Điền Trung Quân để lại.

- Trung Quân.

"Reng reng ..."

Đồng Đồng Tâm vừa xem xong tờ giấy thì chuông cửa liền vang lên. Cô đặt tờ giấy xuống, rồi chạy tới mở cửa, không ngờ là người ship thức ăn ngoài.

Đồng Đồng Tâm còn đang buồn bực có phải ship nhầm hay không thì vô tình nhìn thấy giấy nhắn bên ngoài thức ăn, cô ngọt ngào nói với nhân viên ship hàng: "Cảm ơn anh."

Trung Quân thật rất quan tâm cô, nghĩ đến sau khi tỉnh ngủ cô chắc sẽ đói bụng, nên đã gọi thức ăn ngoài cho cô.

Món mà Điền Trung Quân gọi đều là món Đồng Đồng Tâm thích ăn.

Nên dù ăn một mình nhưng Đồng Đồng Tâm cảm thấy mình rất hạnh phúc.

Sau khi cơm nước xong, Đồng Đồng Tâm lại như mọi ngày bắt đầu dọn dẹp làm việc nhà. Cô thấy trong cái thùng dưới bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh có quần áo chưa giặt của Điền Trung Quân, vì là áo sơ mi trắng cùng quần Tây, nên cô chủ động đi lấy chậu rửa mặt tới, định giặt tay.

Nhưng khiến Đồng Đồng Tâm cảm thấy kỳ lạ là áo sơ mi trắng của Trung Quân rất sạch sẽ, không giống như là đã mặc một ngày một đêm, hơn nữa trên áo sơ mi trắng còn vương một mùi nước hoa nhàn nhạt rất dễ ngửi.

Bình thường, Trung Quân cũng dùng nước hoa sao?

Đồng Đồng Tâm không khỏi buồn bực, cô hoàn toàn không có hướng suy nghĩ khác.

Dù thật có người đẹp ôm lấy Điền Trung Quân thì Đồng Đồng Tâm cũng tin anh nhất định sẽ vì mình mà cự tuyệt đối phương.

Không vì cái gì khác, chỉ vì đây tín nhiệm và tôn trọng tối thiểu giữa vợ chồng với nhau.

Dù Trung Quân không yêu cô, với cách làm người của Trung Quân, anh chắc chắn sẽ từ chối các loại hoa dại bên ngoài.

Đồng Đồng Tâm tin tưởng Điền Trung Quân từ tận đáy lòng, cho nên mới không suy nghĩ lung tung.

Vốn dĩ, Đồng Đồng Tâm đã nghĩ, sau khi Trung Quân trở về, hai người có thể cùng vui vẻ ăn một bữa cơm tối, kết quả trước khi cô nấu cơm tối, Điền Trung Quân lại gửi cho cô tin nhắn báo với cô công ty có liên hoan, buổi tối sẽ không trở về ăn cơm.

Sau khi tan làm, Điền Trung Quân đúng là có liên hoan, làm cấp trên, anh phải khao thưởng nhân viên đã làm hợp đồng đấu thầu cho anh trong khoảng thời gian này. Lần này đi công tác, anh không chỉ thay tập đoàn Điền Thị lấy được dự án xây dựng Thành Bắc, mà còn có giúp nâng cao danh tiếng bản thân trong ngành kiến trúc.

Anh cứ như vậy chậm rãi thăng tiến, mà không giống anh trai Điền Duy Hoàng trực tiếp bay thẳng lên đỉnh Kim Tự Tháp.

Điền Trung Quân biết, so với anh trai, anh chẳng qua là thua ở việc đầu thai sai bụng mẹ mà thôi.

Có lẽ, là lòng dạ anh quá hẹp hòi, mới có thể nghĩ như vậy...

Đang mải nghĩ ngợi, trợ lý Triệu Bình ngồi cùng bàn rượu bỗng dò hỏi anh: "Sếp Điền, bọn họ nói muốn đi 'Dạ Mị' ca hát."

"Vậy thì đi thôi! Tôi mời khách!" Điền Trung Quân hiểu ý cười một tiếng, hào phóng trả lời.

Triệu Bình ngơ ngác một chút, vừa muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Với điều kiện kinh tế hiện tại của Điền Trung Quân, đi loại câu lạc bộ giải trí cao cấp như “Dạ Mị” tiêu phí, quả thực có chút khó xử.

Nhưng đàn ông ai mà không cần mặt mũi?

Hơn nữa, “kẻ đầu têu” nói muốn đi "Dạ Mị" ca hát còn là Quý Tư Nghiên.

Ai cũng có thể nhận ra, Quý Tư Nghiên có ý đó với Điền Trung Quân, nhưng thường ngày, Quý Tư Nghiên quan hệ với các đồng nghiệp vô cùng tốt, khiến mọi người ngầm hiểu lẫn nhau.

Sau bữa cơm tối, tại bàn lễ tân khách sạn, Điền Trung Quân đang thanh toán thì Quý Tư Nghiên đi tới, đưa một thẻ đen của “Dạ Mị” cho anh.

Điền Trung Quân liếc nhìn Quý Tư Nghiên một cái, cũng không nhận thẻ của cô ta, thấy thế, Quý Tư Nghiên kéo tay Điền Trung Quân, nhét mạnh thẻ đen trong tay mình vào tay anh.

"Anh trai em là khách VIP của “Dạ Mị”, vừa hay, đêm nay tặng miễn phí một phòng VIP KTV có thể hát đến mười hai giờ đêm." Quý Tư Nghiên mỉm cười giải thích nói: "Huống hồ, người kêu gọi mọi người muốn đi hát là em."

Điền Trung Quân nhíu mày, cuối cùng vẫn nhận lấy thẻ đen mà Quý Tư Nghiên nhét vào lòng bàn tay mình.

Từ khi nào, anh vì không thể không tiết kiệm tiền, mà tham món lời nhỏ như thế này?

Điền Trung Quân thầm trào phúng bản thân, cuối cùng vẫn bại bởi hiện thực nghèo rớt mùng tơi.

Nhóm hơn mười người tiến vào, bước vào cửa lớn "Dạ Mị" là đến một hành lang vàng son lộng lẫy, bên phải là bar nhạc nhẹ, đi KTV của Dạ Mị nhất định phải đi qua chỗ này.

Bỗng nhiên, một tiếng ca dễ nghe uyển chuyển lọt vào tai, chất giọng quen thuộc này khiến Điền Trung Quân hơi sững sờ, lơ đãng ngừng chân, theo tiếng hát nhìn lại, đôi mắt bắt được một bóng trắng xinh đẹp.

Nam nữ bên cạnh thấy Điền Trung Quân dừng bước, cũng lục tục đứng lại. Lúc này, một đồng nghiệp nam quen thuộc nơi này, sau khi nhìn theo ánh mắt Điền Trung Quân, liền cười giới thiệu nói: "Cô gái đang hát trên đài, ở đây có nghệ danh 'Lục An', bởi vì tiếng ca rất ngọt, cho nên rất nổi tiếng trong bar nhạc nhẹ. Nghe đồn, thời gian trước, có hai vị khách quý ra tay đánh nhau vì cô ấy."

Điền Trung Quân bất giác nhíu mày.

Cô gái trên sân khấu đeo mặt nạ lông trắng, chải tóc kiểu công chúa, mặc âu phục màu trắng, đang hát bài hát tiếng Anh trữ tình với giọng ca uyển chuyển.

Có lẽ, người khác không nhìn ra dung mạo thật của cô gái trên sân khấu.

Nhưng, Điền Trung Quân lại có thể nhìn xuyên qua lớp mặt nạ đó.

Lục An? Nghệ danh?

Cô là Đồng Tâm của anh.

Tại sao Đồng Tâm lại hát trong bar đêm này?

Dù chỉ hát ở bar nhạc nhẹ, nhưng...

Điền Trung Quân thu hồi ánh mắt, tâm trạng trở nên u ám, biểu tình trên mặt trở nên hết sức lãnh đạm, tiếp tục đi về phía trước.

Quý Tư Nghiên quan sát từng nụ cười từng cái nhíu mày của anh, thậm chí còn sinh ra một ảo giác, anh rất để ý cô gái đang hát đó.

Một cô gái hát trong bar đêm, thể xác tinh thần đều không sạch sẽ, Quân chắc chắn sẽ không thích, là mình cả nghĩ quá rồi.

Quý Tư Nghiên âm thầm thuyết phục chính mình.

Sau khi đi vào phòng VIP, mọi người lập tức mở hát, Điền Trung Quân lại ngồi trên ghế sô pha ở một góc tối nghĩ về chuyện của bản thân.

Nếu như, anh đoán không sai, Đồng Tâm nhất định là vì muốn thay anh trả nợ, mới ra ngoài làm thêm.

Ban ngày, cô làm thiết kế trong công ty nhỏ, ban đêm cô lại hát ở trong bar đêm.

Cô không tin năng lực của anh như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!