Lọc Truyện

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Nên những chuyện xảy ra sau đó, kể cả đoạn đối thoại mờ ám giữa người phụ nữ tên là “Nhã San” và Thập Gia, cô đều nghe thấy rất rõ.

Cô luôn cho rằng, Thập Gia yêu Anh Ninh như vậy, nên sau khi cô ấy chết đi, anh ta mới hận cô đến tận xương tủy.

Hóa ra, ha, người đàn ông này chỉ như vậy.

Dù Anh Ninh mất rồi, anh ta vẫn có thể yêu người phụ nữ khác.

Vậy Anh Ninh yêu Thập Gia như vậy thì tính là gì?

Đáy lòng Thu Dung thầm chế giễu, bỗng cảm thấy không đáng cho Anh Ninh khi từng yêu Thập Gia sâu đậm đến thế.

Đồng Đồng Tâm vừa mới bước vào phòng nghỉ ngơi của mình, đã bị Đường Thanh Hà đi tới ôm vào lòng.

Đường Thanh Hà quan sát Đồng Đồng Tâm từ trên xuống dưới, đau lòng vuốt ve mặt cô, làm cô đau đến mức nhe răng trợn mắt.

“Con bé ngốc này! Chị và Vãn Hà đã dặn em thế nào? Em bớt lo chuyện bao đồng, nhúng tay vào chuyện người khác đi, lần này thì hay rồi, mặt bị người ta đánh đến mức sưng húp lên!” Đường Thanh Hà không nhịn được quở trách đánh vào cánh tay Đồng Đồng Tâm.

Đồng Đồng Tâm không hề né tránh mà ngược lại còn tươi cười an ủi Đường Thanh Hà: “Chị dâu, chị đừng giận, cũng đừng đau lòng cho em, chẳng phải em vẫn quay về bình an à?”

“Ai đau lòng cho em? Chị không thèm đau lòng vì em, chị chỉ đau lòng nếu em không tới đây hát, thì chị sẽ không nhận được tiền hoa hồng.” Đường Thanh Hà nói một đằng nghĩ một nẻo.

Đồng Đồng Tâm chỉ lặng lẽ cười, nhưng trong lòng rất vui mừng.

Có “người thân” bảo vệ ở nơi phức tạp như “Dạ Mị” thật tốt.

Chí ít cô sẽ không cảm thấy cô đơn.

“Chị Hà, đây là thuốc mỡ mà Thập Gia bảo tôi mang đến cho cô Lục An thoa mặt, có thể đánh tan máu bầm tiêu sưng.” Trong lúc Đồng Đồng Tâm và Đường Thanh Hà đang nói cười, thì nữ bác sĩ trong phòng y tế “Dạ Mị” cầm một chai thuốc mỡ tới gõ cửa phòng nghỉ ngơi.

“Cô cứ để trên bàn chỗ cửa đi!” Đường Thanh Hà tức giận nói.

Nữ bác sĩ đặt chai thuốc mỡ xuống bàn bên cạnh cửa.

Cô còn chưa xoay người rời đi, đã thấy Đồng Đồng Tâm đi tới, cầm chai thuốc mỡ lên, không hề cảm kích ném thẳng vào trong thùng rác dưới sàn.

“Cô...” Nữ bác sĩ thấy hành động này của Đồng Đồng Tâm thì định nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống bụng.

Đồng Đồng Tâm nhíu mày, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình định về nhà.

Đường Thanh Hà làm như không nhìn thấy gì cả.

Nữ bác sĩ tự biết mình bị bẽ mặt, nên phất tay rời đi.

Nữ bác sĩ này là người của Thập Gia, bình thường sẽ không có ai trong phòng y tế, nên cô ta không ở trong “Dạ Mị”, giờ bỗng xuất hiện ở đây, chắc chắn là bị Thập Gia tạm thời gọi tới.

Nữ bác sĩ vừa rời đi, Đường Thanh Hà đã huých cùi chỏ vào cánh tay Đồng Đồng Tâm hỏi: “Sao thế, em sợ anh ta hại em à?”

Đồng Đồng Tâm gật đầu, rồi tươi cười nói: “Chị dâu, tối nay chúng ta cùng về nhà đi!”

“Được! Dù gì tối nay người của chị cũng tan làm rồi, nên có thể về nhà trước.” Đường Thanh Hà khẽ cười đáp.

Trên đường về, Đường Thanh Hà đã nói cho Đồng Đồng Tâm biết, là Vãn Hà nhờ người tới tới cứu cô và Thu Dung ra khỏi tay Thập Gia, nên muốn biết người đó là ai.

Đồng Đồng Tâm vốn tưởng Đường Thanh Hà biết, thầm nghĩ ngay cả chị dâu cũng không biết, chắc chắn là do Quý Nhã San không muốn cho nhiều người biết chuyện của cô ta, đành phải nói dối với Đường Thanh Hà, lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết.

Đường Thanh Hà mím môi, cảm thấy cũng đúng, hình như chỉ có mình Vãn Hà quen biết người đó, hơn nữa chưa chắc Vãn Hà đã tiết lộ người đó là ai, có quan hệ gì với Thập Gia.

Nhưng người có thể cùng lúc cứu Đồng Đồng Tâm và Thu Dung ra khỏi tay Thập Gia, thì nhất định phải có quan hệ thân thiết.

Trên sofa bên cạnh đèn ngủ, người đàn ông đang kẹp một điếu thuốc, rồi giơ tay lên từ tốn rít một hơi, tay còn lại để điện thoại bên tai nghe máy.

Trong phòng, khói trắng lượn lờ, ánh sáng mờ ảo nửa che nửa đậy lên khuôn mặt hoàn hảo như bức tượng điêu khắc của anh.

“Bác sĩ Lữ nói, Lục An đã ném thuốc mỡ vào thùng rác.”

Thập Gia nghe đối phương báo cáo xong thì dứt khoát cúp máy.

Ngay cả tính cách cũng giống Anh Ninh đến thế...

Chẳng lẽ...

Thập Gia lại cầm điện thoại lên, gọi lại một cuộc, rồi ra lệnh: “Cậu mau điều tra toàn bộ tài liệu về Lục An cho tôi, bao gồm thân thế bối cảnh của cô ấy, tất cả đều phải điều tra rõ ràng cho tôi.”

Trong phòng, Quý Nhã San đang nằm trên giường, nhưng chỉ đang giả vờ ngủ.

Tối nay, Thập Gia không hề muốn cô, cô rất hạnh phúc vì anh đang tuân thủ nguyên tắc, nhưng...

Thập Gia đang hứng thú với Đồng Tâm ư?

Anh định để Đồng Tâm thay thế cô sao?

Trong lòng Quý Nhã San bỗng cảm thấy mất mát.

Lẽ ra cô phải vui mới đúng.

Cuối cùng cô cũng có thể kết thúc mối quan hệ bao nuôi này.

Nhưng tại sao cô lại không vui nổi?

Thật ra trong khoảng thời gian được anh bao nuôi, cô đã sống rất tốt.

Được ăn no mặc ấm, tiền bạc rủng rỉnh, thậm chí cô muốn gì, anh cũng mua cho cô.
 

Chỉ cần cô muốn, thì không có thứ gì Thập Gia không làm được.

Chẳng phải anh rất cưng chiều cô à?

Quý Nhã San nắm chặt ra giường trước ngực, trằn trọc không ngủ được.

Chắc chắn người đàn ông đang ở ngoài phòng cũng thức trắng đêm nay.

Vì anh đang quan tâm Đồng Tâm, cảm thấy hứng thú với chuyện của cô ấy.

Điều làm Quý Nhã San ngạc nhiên là, tại sao Thập Gia bỗng cảm thấy hứng thú với Đồng Đồng Tâm?

Chẳng phải trước đó anh định lấy tay Đồng Tâm cho Yaza ăn à?

Đúng vậy.

Thập Gia luôn vui buồn thất thường, tâm tư thâm trầm khó đoán.

Cô đã ở bên anh lâu như vậy, nhưng chưa thực sự hiểu rõ sở thích của anh.

Có lẽ, tối nay là một đêm không ngủ.

Hôm sau.

Đồng Đồng Tâm thức dậy từ sáng sớm, đánh răng rửa mặt ăn sáng xong, thì bôi thuốc mỡ lên mặt, rồi đeo khăn che mặt mỏng, cầm điện thoại và chìa khóa ra khỏi nhà.

Chiều nay, Điền Trung Quân sẽ về nhà ăn tối, nên cô phải ra ngoài mua chút đồ tươi.

Còn mặt cô đang bôi thảo dược do cô tự chế, đen thui thùi lùi, nếu Trung Quân hỏi, cô sẽ nói là mình bị dị ứng, để qua cửa.

Vừa nghĩ tới cuối cùng Trung Quân cũng trở về, trong lòng Đồng Đồng Tâm rất vui vẻ, sau khi ra khỏi cửa, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Vì trên mặt đeo khăn mỏng, nên lúc ra ngoài rất thu hút sự chú ý.

Nhưng Đồng Đồng Tâm hoàn toàn phớt lờ ánh mắt khác thường của người xung quanh, miệng cô ngâm nga bài hát vui vẻ, tung tăng đi về phía chợ.

Lúc cô đi tới ngã tư, một chiếc xe sang cực kỳ thon dài lộng gió bỗng dừng trước mặt, chặn đường cô.

Đồng Đồng Tâm ngơ ngác nhìn chiếc xe, rồi lùi một bước, xoay người định đi vòng, nhưng phía sau bỗng vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc.

“Cô lên xe đi!”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!